Nam Hoài
Đời nay lắm Lý Thông quá, bạn vẫn nhắc tôi vậy. Chỉ còn lại mình nó là Thạch Sanh. Chẳng phải đợi lâu gì, rồi cũng có ngày Sanh nào thì cũng biến thành Thông cả thôi, chẳng mấy nỗi đâu, vì đời có quá nhiều bẫy như thế.
Một ngày kia nó đeo gừng và xả trên người, thấy cũng không dám hỏi, vì nó có tiếng là khác người. Chẳng biết thế nào, không khéo nó lại chửi cho thì hỏng. Gặp lúc vui mới hỏi vì sao, nó nói:
- Nhiều chó quá, sợ cắn ẩu, nên đeo vậy dọa cho chúng sợ.
Thế ra bạn tôi vẫn chưa biết cách sống chung với lũ. Tôi nói:
- Mai mốt còn phải đeo theo người mắm tôm, không thì chúng lại vẩy mắm tôm vào mình.
Mới hay nếu ta không định quăng đồ dơ vào người, thì người nào nỡ đáp trả lại ta.
Mới hay nếu ta không định quăng đồ dơ vào người, thì người nào nỡ đáp trả lại ta.
Mùi hôi nách của ta, đã quen ngửi rồi nên không tự biết, nó chỉ làm khổ mũi người thôi.