Ô...ba...ma
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Khi buồn hoặc chán, ta thường nhắc lại chuyện cũ. Ngày xưa đâu có thế. Chợt tiếc những gì từng có, nhưng vẫn ước... giá không có chúng, vẫn còn hơn.
Thực ra thì mọi việc vẫn ổn. Chuyện vặt mà, mấy mươi năm còn gì, cũng có khác đâu. Lâu dần rồi cũng quen, như quen nhìn cái áo cái quần cũ vậy.
Trong nhà, việc nhỏ em lo, còn lại, việc nhỏ hơn, thì để anh. Vợ làm gì cũng ưng, cũng chịu, cũng vừa mắt cả. Được cái là, chồng đi xa thì nhớ, về muộn vẫn trông. Có đôi lúc quá lời, cũng chỉ là mắng yêu thôi. Ai bảo cứ đi nhậu là về trễ, biết còn đi với con nào.
Vợ không ép ta phải sống khác mình, cũng không tước bỏ những thói quen của ta, chỉ cần ta chịu nghe lời. Thực ra, không tranh cãi, chỉ là để cho nhà cửa được vui vẻ. Ở chỗ làm, cãi nhiều, cãi mãi rồi, không muốn khổ thêm nữa. Đừng tìm cách đánh bại nhau, đừng đòi nhau phải chừa bỏ điều gì cả. Có lỗi thì nhận, nhưng cũng đừng để nhiều lỗi quá, lại mất nhiều ngày hơn để xin xóa, xin tha. Vợ nói gì, phải nghe cho hết, chớ cãi. Chuyện không biết do đâu mà có, cũng cứ nhận, đâu mất gì. Bao nhiêu bẫy vợ đặt ra, cứ cho trúng hết, dính cả, cho vừa lòng đi. Chuyện có tưởng tượng ra thế nào đi nữa, cũng nên cho là phải, vì mình lúc nào chẳng sai. Thương cho kẻ biết lỗi mình mà sửa.
Nhịn chưa hẳn là chịu đựng, nể chưa phải là sợ. Mọi cái vẫn còn là dễ chịu, như thuốc bắc vậy. Uống ít, uống dần mà thấm lâu, hậu lại có vị ngọt. Cũng đôi lúc phải kêu trời, muốn vợ đừng nói thêm gì nữa, nhưng đàn bà, họ chỉ có cái miệng, làm sao được. Thà phải nghe như vậy, còn đỡ khổ hơn là phải thấy cái vẻ mặt dửng dưng, ra vào trong nhà mà như người lạ. Lén lấy bông gòn nhét vào tai là xong.
Nhưng phải nhận là vợ nói cũng có cái đúng. Đã bảo, làm thơ là nghề không có ăn. Vui buồn sướng khổ, kéo cả vợ con vào. Thì thôi, làm thơ chứ có phải nhặt mớ rau đâu mà bảo dễ, ngậm miệng là hơn. Còn chừa lại điều này, không cầu vợ phải hiểu.
...Ngày rỗi, chẳng làm gì, ngồi một mình mà nhớ thuở mới lớn, vào đời với mắt cười, môi hôn. Nét xuân em ngày đó, khiến ta chỉ những muốn người hóa đá, để ta được sống kiếp rong rêu, bên nhau trọn đời. Em ngọt ngào như hương lạ giữa khuya vắng, đời còn lại chỉ là thừa, có chăng cũng chỉ là những thứ rẻ tiền, mau hư cả. Chỉ có em là đáng kể.
Ờ, thơ ngày đó đã là cái muốn rời đi mà chẳng thể, dứt ra được thật khó. Thơ cho em, chỉ cho một người. Chẳng trà thuốc gì, thức chay một đêm nhớ, sáng cũng có được một bài, như là ... thơ. Nhớ người, chẳng gần chẳng xa, ở đâu đó, một cõi không định.
Thơ là cái có thể, dù phần nhiều chỉ là những giấc mơ, và vì thế, khó gặp được chuyện thật ngoài đời. Tình yêu vốn chỉ biết có mình, nhưng cũng cần phải có hai người. Giấc mơ lại thường gặp với kẻ khác. Sáng dậy vợ hỏi mơ gì, thì bảo ai đó giống em, nhưng ... tụi anh cũng chưa kịp làm gì đâu. Chỉ có trong mơ, ta mới được như muốn. Em đẹp em xinh, nhưng chẳng phải em mình.
Thật không may cho em, lấy phải anh; nên phần thiệt thòi bây giờ, để anh chịu. Chẳng muốn vay mãi đâu, mượn thì phải có ngày trả. Giờ hai đứa con chúng đã lớn cả rồi, công của em đấy.
Em vì tôi mà mất cả một thời xuân sắc, năm ngoái tóc còn có sợi bạc, nay Canh Dần đã ra màu sữa cả rồi. Tóc sữa tung bay Bến Bạch Đằng. Đừng tưởng em già mà chê, mấy cha tập dưỡng sinh còn theo đó. Thấy ghét, người hôi rình.
Ậy, đi tập dưỡng sinh thật, ra mồ hôi thì phải hôi. Ruộng lạ mạ quen, hôi mình nhưng dễ chịu với người khác à.
...Ngày Tết, nhìn món gì cũng thấy ngán. Vợ tôi nói:
- - Hay là anh ăn cháo le le, mát, nhẹ bụng. Đái đường, hay tiền liệt tuyến lại khổ, nha anh.
Tôi tin là mình không nghe lầm. Chắc em lại có chuyện gì phải cần đến tôi rồi. Thôi ạ, cái ngon mỗi người khác nhau. Bày ra làm rồi kêu mệt, không dám muốn đâu. Cho nhiêu hưởng nhiêu, lèo nhèo mệt lắm, khi không đã mang tiếng, lại mang ơn, nuốt không trôi đâu. Là nghĩ trong bụng thế, chứ ngoài miệng, tôi vẫn nói:
- - Em thích thì làm. Anh cũng đã già cũ hẳn đâu, cũng còn có ích lợi mà.
- Vậy để em làm, ăn rồi em kể nghe chuyện này, nhưng ... đừng có mà ghen nha.
Tưởng chỉ có mình tôi là biết mơ đẹp. Hóa ra em đã giữ kín cả một ngày, và cũng biết lựa lúc vui để kể cho chồng nghe. Tết mà lại. Chuyện gì em cứ nói, có gì phải dấu. Nàng thì thầm, như còn không tin vào món quà tặng đầu năm:
- - Tối qua, em mơ thấy Obama, ổng hẹn sẽ dùng cơm nhà mình.
- Sao bảo ổng đang tiếp Đức Đạt Lai Lạt Ma.
...
- Mà này, đừng nói là ổng còn muốn ngủ lại ...nhá.
Mồng 6 Tết