Người phụ nữ trong Người đàn bà
(Đọc thơ chị Ngọc Tuyết)
Cái lẽ thường hợp tan, như còn và mất, là đến rồi đi, với ai mà không có nuối tiếc.Tiếc cái đã từng có mà chẳng ở lại mãi với mình. Những giọt buồn chia xa, đọng mặn trên môi mắt, như những câu thơ còn viết chưa xong, dở dang vơi đầy cùng ngày tháng:
Người đàn bà ôm hợp tan
trên môi đượm mùi muối mặn
câu ca dao không đầy đặn
ướt mềm thảm cỏ thời gian
Hợp tan mấy lần, chỉ một đã đủ là giông bão. Người đàn bà nhỏ nhắn, một mình với gánh nặng đầy ước vọng, trĩu vai những bó buồn, đi trong cơn giông mà chẳng haytrời đang bão:
Người đàn bà giữa cơn giông
gánh trên vai đầy ước vọng
với từng bó buồn cô đọng
lầm lụi bước giữa trời không
Chằng vá lại, cho lành trái tim đau, cho đầy đặn thuở ban đầu. Mượn lời thơ nói dùm nỗi nhớ, tập viết lại những vần đầu, từng chữ ngập ngừng như những ngày vừa biết yêu:
Người đàn bà thả vần thơ
vá tình yêu bằng nỗi nhớ
định hình trong ngàn con chữ
chập chững với tình ngu ngơ
Nỗi buồn còn chưa rời xa, nén lại cơn khát lòng vừa chợt đến, để quên đi một mùa yêu vẫn cứ đang đến ngoài kia:
Người đàn bà đánh rơi mình
sụt sùi trên đầu ngọn sóng
vô tình mùa yêu lồng lộng
vượt sóng ùa – cơn khát xanh.
Cái buồn mãi chỉ mình ta hiểu. Ai vô tình. Người cũng có hay đâu, vì không thế thì mình đã khác, đã là của nhau.
Em – những khát vọng chẳng kể hợp tan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét