Đông vừa đến
mà chẳng cho em hay với
Trong này, đâu có mùa thu.
Anh không nhắc thì em quên mất
chẳng biết đông về
trống trải
một vòng tay.
Thèm được khóc,
được gục đầu vào anh mãi
để biết
mình chẳng phải của nhau.
Đông, vẫn mãi là đông ấy
dù quen mà nào dễ nhận ra.
Anh hãy về lại, một lần, nơi cũ
Nỗi buồn, thôi, cứ để cho em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét