Ngốc ạ.
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam).
Trong đời, ai cũng đã từng phải có một lần muốn được quên. Riêng tôi vẫn nhầm lẫn, cho đó là nỗi nhớ. Vì cố quên nên lại càng phải nhớ. Nhớ nhớ quên quên.
Tôi giữ trong lòng cái cần quên đó đã nhiều năm, và không muốn trở lại với nó nữa. Như thế chỉ làm ta thêm khổ, thêm một lần trách người. Tốt hơn là dấu biệt nó đi.
Em cứ có lỗi, và anh sẽ không bỏ qua. Nhiều năm rồi cũng vẫn vậy.
… Nay gặp lại, mà yêu thương còn nguyên vẹn. Lúc này, em có thể vẫn nói được là chẳng yêu tôi, thì tôi cũng sẽ nhận lấy, như một cái lẽ phải cam chịu. Vì em, tôi có thể đau nhiều hơn, buồn rồi nên buồn thêm một chút cũng vậy. Chắc gì cứ là đàn ông thì phải cứng lòng hết cả. Đến từng này tuổi rồi, tôi cũng chưa khác đi được.
-Em vẫn thế.
Ừ, qua chừng ấy năm, thì mỗi thứ đều phải chịu kém đi phần nào chứ. Một nếp nhăn dưới đuôi mắt kìa.
-Anh cũng vậy.
… nhưng còn đó nỗi buồn. Nó không chiếm nhiều chỗ trong những nỗi buồn của một đời, nhưng nó ở trên hết cả. Khi cảm thấy mình không còn được yêu nhiều nữa, người ta sẽ không chỉ buồn mà thôi đâu. Tôi nhìn mái tóc của em, và nói:
- Chỉ có anh là già đi thôi, Dung ạ. Em vẫn đẹp.
Tôi không dám nói là còn yêu em.
Em cười nhẹ, như vốn vẫn chẳng tin vào điều gì cả. Từ lâu rồi, nếu có một lời khen, thì em cũng chẳng còn bụng dạ nào mà tin nữa. Tuổi già là cái có thật. Chẳng giữ mãi được hờn trách, vì ta còn lại với nhau được bao lâu, anh nhỉ, khi đời người chỉ ngắn như thế.
-Anh chẳng cần lo cho em đâu. Em cũng sắp phải đi rồi. Em nói mà như muốn khóc.
Tôi ngăn mình đừng chạy lại với em, để lại tay trong tay, và hôn lên môi lên mắt. Tôi ơi, có cần phải thế không, rằng sau cùng em cũng chỉ buông lòng một chút vậy, để được thật với mình. Đó là lúc quên đi được mình, nhưng rồi ngày mai trở lại, mọi việc vẫn như chưa từng xảy ra. Có một khung trời cho hai đứa, và ta chỉ biết có mình trong đó thôi. Nó là một chốn riêng, nhưng trong một ngày, nó chỉ là thực được có vài giờ. Vậy là còn một chút gì, thì hãy nói về điều đang có đây. Không, vẫn cứ phải nhắc lại chuyện ấy, vì sẽ còn đợi bao lâu nữa, để tôi mới hiểu em.
…
Đó là khi ta cảm thấy không thể một ngày thiếu người. Ta là ai và người là ai, vừa quen mà đã như không thể rời ra được. Tội nghiệp tôi ngày ấy, vì yêu mà cứ nửa tỉnh nửa mê. May là chưa đến nỗi phải thơ thẩn.
Ngày đó, để nhắn tin cho nhau, ta chỉ được quyền nhận. Muốn cho thì phải xin: làm ơn nhắn dùm cho người với, là thế, là thế ... Và sẽ khổ biết bao, nếu cái thẻ dùng để gọi vừa hết tiền. Đằng sau đó sẽ là thật nhiều lời xin lỗi, nhưng cũng đành phải đợi, phải để lại mọi chuyện cho tới hôm sau. Ngày mai đi mua cái thẻ mới.
Có bao nhiêu lần phải xin lỗi rồi. Chỉ ngồi đối mặt, không dám nhìn sâu vào mắt nhau. Đến nắm tay mà còn ngại, thì nước nôi gì. Cùng học một năm, nên các em chỉ coi mình như thằng nhóc thôi.
Rồi trái tim cũng biết tự tìm đường mà đến. Chàng ngốc tôi chẳng bao giờ dám tin lại được em yêu.
Anh làm em vui đấy, biết không. Em thích anh.Thương thế.
… tôi như được sống trong mơ. Mỗi ngày, hơn một lần em nhắn: Ngốc ạ. Và nhiều hơn số lần đó, là: Hôn em đi. Em không chịu hôn trước bao giờ, cứ như bị ép mà phải làm như thế. Em đợi tôi một dòng tin nhắn, phải gồm đủ cả ba chữ. Bù lại, tôi chỉ được gọn có một câu: nhớ anh. Em cho thế là đã nhiều lắm. Em nói: Cho em nợ, để em bén hơi anh đã, em sẽ hôn như chưa bao giờ được hôn anh. Gặp sau nhé. Cho em thời gian.
… Bằng lòng với mình vậy thôi.
-Anh chỉ biết có em là đủ. Đừng xấu thế.
Ừ, chỉ cần biết thế thôi. Nhưng anh còn chưa biết được thêm một điều khác: đôi lúc em vẫn nhắn nhầm, và nhắn lại: em có gửi cho anh hồi nào. À, nếu phải nhớ một lúc hai số máy, thì nhầm là chắc rồi.
- Xấu lắm, anh đừng vậy, ngốc ạ.
Rồi một ngày nọ, em bảo phải đi xa: - Cám ơn anh đã hiểu em. Anh cho em thời gian. Em nhắc lại.
Hãy biết đợi.
Ừ, người ta cần thời gian, là cần cái đủ để xóa đi hoặc quên đi, một người. Xóa đi là xóa cái cũ, còn quên đi là quên cái đang có. Để đến với một người, ta đành phải quên đi một người. Điều này thật khó, vì nó buộc người ta phải nói ra: rằng thôi, không yêu nữa. Không, chẳng ai đã từng yêu mà làm như vậy được, chỉ tìm cách để người yêu ta tự hiểu mà phải xa thôi.
Tình yêu thật nghiệt ngã. Nó là một tiệc lớn, nhưng không có được tới hai món để dọn ra. Ta chỉ có quyền chọn một. Khổ hơn thế, khi đến được với nhau, không có nghĩa là trước đó hoặc ngay lúc đó, ta phải là duy nhất. Không có luật muôn đời nào buộc ta chỉ yêu có một, và nếu có mối tình sau, thì nó buộc phải bằng hay không bằng với cái cũ.
Anh có thể là người đến sau. Khi tôi đến với em thì không có nghĩa là trước đó, em chưa có ai cả.
… Em đi có ba ngày thôi, mà tưởng phải xa nhau đến cả tháng.
Biết chắc giờ này em đã thức dậy, nên tôi cũng đủ tỉnh táo để làm một phép thử:
- Chào, vui chứ. Tôi chỉ nhắn với vai người bạn. Vì dư biết ở đầu kia, nếu có hai người cùng đọc, thì sẽ khó xử cho em. Tôi đủ khôn để nhắn kiểu khác.
Một lúc lâu mới có lời nhắn lại, điều này chắc không phải là lỗi của cô tổng đài:
- Hi, đang dạo khắp Sài Gòn.
Điều tôi chờ đã không đến, rằng em sẽ nhắn lại câu khác kìa. Hay ít ra thì cũng là: ngốc thế. Ngốc bây giờ thật có giá, vì nó tỏ rằng em đang ở một mình. Nhạt như thế, thì dù là đi với ba hay mẹ của em, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nỗi hờn ghen dâng lên chẹn lấy cổ, tôi gào lên với cái máy nhắn tin: anh nhớ em.
Và đó chính là lời cuối. Chàng kia rồi cũng sẽ điên lên như tôi thôi. Đòn này tỏ ra tôi cũng là một tay lịch. Cứ vui đi, nhá …
Ngày mai thì sẽ muộn . Anh không thể chờ tới mai. Anh không chờ nữa. Chỉ một tin nhắn, đủ làm ta gần lại nhau, nhưng cũng chỉ vì nó, ta sẽ xa nhau mãi. Trong một ngày, em cùng lúc mất đi hai người bạn. Gần chục năm sau, em mới cho tôi biết.
Tôi mới thật là kẻ bỏ đi, khi trời bắt tôi một khoảng đời lâu như thế mới biết được điều đó. Anh khóc à, đừng thế, ngốc ạ. Quay lại với em nào.
…
- Em phải xa cả anh và người ấy, để không ai trách em là bỏ một người chỉ vì đã có người thứ hai. Anh ấy cũng ghen như anh vậy. Nhưng đâu có phải lỗi tất cả đều ở em.
Im lặng.
- Không, chồng em là một người khác. Ông ấy rất ghét văn chương.
- Bây giờ em sống thế nào.
- Đừng hỏi, ngốc ạ.
- Vậy em đến gặp anh làm gì.
Không phải đâu. Tưởng bở. Em chợt hỏi tôi:
- Có con ta gả cho nhau thiệt gì?. Anh còn giữ cây đèn em tặng không?.
Im lặng.
- Đàn ông các anh thật vô tâm.
Một lúc lâu, Dung mới nói: Em nhét trong đó một cuộn giấy nhỏ.
- Vậy chắc là em có viết gì trong đó.
- Có. Anh cứ về tìm xem. Hay anh đã bỏ nó đi rồi.
- Không, anh muốn biết ngay, em viết gì trong đó.
- Em đã viết là: “Yêu anh thật đấy. Tin không?”.
…Còn một tiếng nữa Dung phải vào sảnh đợi. Chuyến bay tối chín giờ. Em hỏi tôi:
- Bây giờ, anh có ước điều gì không?
Im lặng.
- Ngốc ạ.
…
Tôi trở về nhà, vui nhiều hơn là buồn. Vui vì sau nhiều năm, tôi đã hiểu được em. Buồn vì em đã trở ra Hà Nội. Em theo đoàn của thằng con lớn, đi tranh giải cờ vua ở xứ người.
Cuộc đời vẫn là những cuộc đi xa. Và người đưa tiễn em, là người thương yêu nhất, mà em kể, ông ấy chẳng cần biết gì nhiều, điện thoại chỉ xài hai phím, là trả lời hoặc không. Nhà ngoại giao cần phải thế.
…Tôi vào phòng ngủ và giở ngay cái chân đèn lên. Không thấy gì ở đó cả, nhưng miếng băng keo dưới chân đèn đã được dán lại cẩn thận. Cuộn giấy đó đã bị lấy đi, chắc từ lâu lắm rồi. Cái đèn là quà mừng cưới của Dung, để mỗi khi đi ngủ, tôi buộc lòng phải nhớ đến em. Một thứ ánh sáng dịu dàng mà chỉ những kẻ yêu nhau mới đằm thắm và day dứt đến thế. Lâu lâu, vợ tôi vẫn mang nó ra lau chùi. Bây giờ, dưới ánh sáng mờ của nó, cái điện thoại của vợ tôi đang nháy, vì có tin mà chưa dở ra xem. Tôi đọc thấy: “Hẹn gặp nhau ở quán X. Ngoài cổng để cái bảng Bạn cũ gặp lại". Hừ, phải lúc khác thì tôi đã săm soi, để rồi lồng lên. Chắc lại thằng nhóc nào cùng lớp. May là tôi vừa có được một bài học.
Vợ tôi đang ngủ say. Chưa bao giờ em đẹp như thế. Tôi nhìn em mà không tưởng đến ai cả. Đúng rồi, bí mật là điều khó được chia sẻ. Với bạn đời, ta còn có nhiều hơn một điều để giấu. Vậy ra cái điều chỉ muốn giữ riêng cho mình đó, có thể là một kỷ niệm buồn hoặc vui, nhưng với họ, dù thế nào cũng sẽ là một nỗi đau. Nếu không thế, ta đã không mang ra sẻ đôi với người. Vợ tôi ạ, em cũng có những điều mà anh không thể biết. Đời cũng là bao, khi bệnh tật hoặc bất cứ điều gì không may khác có thể tới, và mang luôn đi điều cần giấu ấy. Khi đó, có thể em mới hiểu được anh, nhưng sẽ chậm mất rồi.
Nhưng ta cũng có thể chỉ san sẻ với một người, là ta khi phải đối mặt với chính mình.
Sắp sáng rồi. Cùng một lúc, có hai người phụ nữ nhìn tôi, và cùng nói: Ngốc ạ.
Ngày mai, tôi sẽ đổi cái thẻ mới, hai sim. Tôi sẽ nhắn tin đầu cho tôi: “…”, bạn biết là hai chữ gì rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét