Nguyễn Hoài Nam Phác thảo 1_1/2009 |
|
LÃO NÔNG TRI ĐIỀN
10 năm trước
Nguyễn Hoài Nam Phác thảo 1_1/2009 |
|
TRĂNG RƠI
Viết bởi nguyetthuc 14 Nov, 2008 @ 11:00:
Trăng nghiêng rót ánh trăng vàng Sông mêng mông rộng chia ngang đất trời Chạnh lòng cất tiếng than ơi Làm sao vớt giọt trăng rơi cuối dòng. |
Xin phép anh Phạm Ngọc San được bưng về nhà bài thơ mà em rất thích, cảm ơn anh ạ:
Khúc tự tình mùa đông Chính ngọ
Chiều ngoại ô Masskva (sơn dầu) – Phạm Ngọc San
|
Cái lẽ thường của đất trời, là giữa trưa thì nắng phải đứng bóng. Chính vào cái khoảng giữa của một ngày, thì cái bóng thật của nắng chẳng thiếu hay thừa cho riêng ai cả.
Vẫn biết là thế. Nhưng không ở một mình với nỗi buồn thiếu bạn, thì đã không thấm thía đến vậy.
Một mình ta với ta, lặng lẽ.
Ai vô tình gọi một tiếng gà gáy trưa, cái không thường nhắc ta một không thường khác, cái trống trải của lòng mình mà như tưởng của ai. Lạ lẫm với mình.
Bóng cứ dõi theo hình, nên gần mà xa lắm, tìm mà chẳng thấy đâu, vì nó đang có mặt ở đây mà, ngay trong nỗi nhớ của ta.
Bóng hình theo nhau một đời, như một trong bản thể - ta, vẫn đang còn có mặt đây. Ta đi mà lòng rối, muốn dừng thì hỏi có thật là ta.
Nỗi cô đơn có thật, chỉ cách nhau một khoảng ngắn như đầu và chân, như bóng với hình, mà vợi xa như trời và đất.
Thật kỳ lạ.
Lững thững bước, vương chân cỏ rối
Lặng đứng im, chợt bóng ta đâu?
Ngẩng mặt lên, trời loá trên đầu!
Nhìn xuống đất, bóng như chìm vào đất.
Cái chính ngọ, rõ ràng và thật nhất. Ta đang ở cái khoảng giữa của cái Một, một bóng một hình. Có nhìn đi khắp nơi, nhìn lại mình, cũng chẳng thấy mình đâu:
Ta và bóng cháy lòng trong im bặt.
Giữa mốc thời gian trong xoáy lốc dòng đời.
Bóng lặn mất và hình như hoá đá!
Giữa bụi hồng ta hồn đá đơn côi!
Bài thơ thật lạ lùng. Nhưng em thấy được rất rõ Anh trong đó.
|
Phác thảo 1_14/2009
|
Sao không nhìn vào mắt em
như ngày nào bên nhau ấy.
Sao chẳng nói gì với em,
để biết lòng còn yêu?
Cũng phải nói một lời,
... rồi đi.
Để còn chào nhau
nếu tình cờ
gặp lại.
|
Lời họa của lethihieu Hiệu Constant: | |
Không nhìn vào mắt, Chắc là còn yêu. Chẳng nói gì, Là bởi tâm hồn đang tê tái. Vắng em rồi, con tim đê mê, Lạc lối về. Chẳng mong tình cờ, Mà mãi mãi Gặp em hồi sáng, Nhìn em chiều hôm... Đừng trách anh không nói, không nhìn, Con sóng ấy vẫn không ngừng trôi! |
Phác thảo 1_16/2009
|
Em đã chẳng làm gì,
mặc cho tình đến muộn.
Nếu biết rồi sẽ thế,
thì đã thôi trách hờn.
Chỉ yêu nhau bằng lời,
và hôn nhau lên mắt.
Một chút tình trao vội,
có đáng gì để quên.
Buồn kia chưa biết mặt,
làm sao biết gọi tên.
Một đời yêu chẳng đủ,
Thôi, cứ để ngày qua.
|
Lời họa của anh luonggiabao Lâm Chiêu Đồng: | |
Thất thập cổ lai hy Tình có bao giờ muộn Ngàn xưa nay vẫn thế Nên em đâu trách hờn | |
Lời họa của anh chuthanhtung : | |
có cái muộn mà chưa chừng đã muộn khi cho rồi mới biết mình cho anh vẫn yêu cô bé hàm răng sún... ... khi em chợ về bên quán dốc cây đa anh vẫn yêu cô bé 18 tuổi quang gánh tung tăng hồ hởi trên đường anh quay lại nhìn em ..hay đợi nụ cười hiền anh thấy mãi rồi thương |
Phác thảo 1_17/2009
|
Anh đừng nói gì,
và cứ chẳng hiểu nhau như thế ...
cho đến khi
môi kề môi.
Anh bảo đừng sợ là sao,
khi em chỉ nhận
mà không cho được.
Muốn đưa tay
để người nắm lấy
Mà lòng cứ nhủ ...
rằng
không.
Yêu là trao hết
những gì mình có,
mà anh
đâu có đủ nhiều
để cho.
Ừ,
chẳng biết đến ai đâu
mà khóc,
Đành nhớ thôi
chứ chẳng yêu.
|
Lời họa của chị nguyetthuc Nguyệt Thu: | |
Nhớ và yêu đâu có cách bao nhiêu Cứ như làn gió thoảng qua chiều Thôi nắm lấy bàn tay người trao tặng Chắc đành vậy, nhớ, khác chi yêu? | |
Lời họa của anh chuthanhtung : | |
thôi đành vậy anh về em nhé nhớ thương chi cũng đã muộn rồi |
Phác thảo 1_18/2009
|
Những khoảnh khắc
có là gì,
Nếu không được chờ,
như một lời hẹn?
Em cũng có đợi đâu,
mà phải nói
cho người hay.
Rồi người cũng sẽ biết
vì sao
em không tới.
Chỉ bỗng mà gặp thôi,
... vương vấn làm chi.
|
Lời họa của anh damy : | |
Chỉ bỗng mà gặp thôi... Duyên phận đó anh N! | |
Lời họa của anh chuthanhtung : | |
không thể nghĩ là em lại đến áo mây bay che cả góc trời anh bỗng có ngàn lần thương mến hai tay mình đưa võng à ,,,ơi | |
Lời họa của anh hoaikhanh Hoài Khánh : | |
Đã yêu tất thảy thành diêm Quẹt vào nhau để cháy lên hết mình... |
Phác thảo 1_19/2009
|
Ta vốn chẳng sinh ra cho người,
nhưng đã sống vì người từ đó.
Ta có thể làm được điều không thể,
dù biết là cũng chỉ để người vui.
Chẳng cần đợi tới lúc xa nhau,
ta mới nói những lời sau chót.
Dù chưa mất cho nhau điều gì,
nhưng đã từng có chung những ngày đẹp.
Thà cứ vậy
mà như được đợi,
buồn vui
chỉ là chuyện của người.
Thôi chẳng tiếc
những gì không có,
Nơi gặp nhau,
nào cứ phải là
ngã ba.
|
Lời họa của chị nguyetlinh Ngân Tâm: | |
Trái tim ta vẫn để dành Cho em người vốn vô tình với ta | |
Lời họa của anh thuannghia Thuận Nghĩa: | |
Gặp nhau nào cứ ngã ba Những gì không có trao qua thế nào Buồn vui mấy cuộc trăng sao Thà như con gió rì rào truông mây Đã từng bao độ say say Được mất cũng ngửa bàn tay trắng lòng Đợi gì kết cuộc mới xong Gần-Xa rồi cũng đèo bồng lời đau Chẳng cần tới lúc xa nhau Mới tô nét vẽ điểm màu nhớ nhung Có-Không có thể Vô Cùng Có-Không không thể muôn trùng vì nhau! |