Hút thuốc lại
Nam Hoài (Nguyễn
Hoài Nam)
Nhìn bên ngoài
thôi, thì dễ đoán sai người. Không chắc
gì đã hiểu được anh, nhưng tôi vẫn mến anh. Anh làm được cho mình không nhiều, vì
chỉ đem tặng cho người. Làm phúc nên không có giá. Anh tự nhận chỉ là người
thích chơi, không thì thôi.
Kêu anh là họa sỹ
thì anh không chịu, gọi anh là nhà thơ lại càng không được.
Đọc thơ anh mà cứ hết lời khen. Em khéo thế,
nhưng cũng được lòng nhau đấy. Anh thật không hay được như thế đâu. Thực
ra, anh có cái tính xấu là nhớ dai. Ai khen anh thì không được nhớ bằng người
chê anh.
Anh
vẫn nợ tôi một lời hứa. Buồn hay vui, vẽ chẳng được, tả chẳng xong, thì
thôi, mình xuống phố làm ly bia, em nhỉ. Anh nhắn tôi: chỗ cũ nhé.
Cuộc sống khó quá, nên quần áo rách cả, nhưng không được nghèo với bạn mình. Thế
nhá, em không uống được thì ngồi… nhìn vậy. Và anh biết là tôi có thể ngồi hóng chuyện cả giờ.
- Anh
hút thuốc lại từ khi nào vậy?
-
Từ lúc phải buồn.
-
Anh lại yêu rồi. Tuổi biết yêu.
Muộn.
-
Ừ, già có cái dại của già, vậy nên
nỗi buồn còn gấp đôi thế. Tôi đã định hỏi vì sao, nhưng anh không để tôi nói.
Anh nói: Người
luôn tưởng ai đó khờ. Và ai đó cứ cho là người ngốc. Thì khờ ngốc cả, ta chơi
trốn tìm, rồi sẽ phải bắt được nhau, và cùng té ngã.
Tôi nói:
-
Khờ mà biết yêu,
chả tin.
-
Có thể chưa hoặc
không dám tin, nhưng có những cái thật rất thật. Mình có thể yêu một ai đó,
mình chẳng hạn. Yêu cái
tôi.
Từ
lúc đó, tôi chỉ ngồi yên và nghe anh nói.
Đã
tưởng là như vậy…
-
Tuổi già sẽ đến với ta vào lúc mà ta không còn muốn gì nữa. Ta không còn những
câu hỏi khác nhau về cuộc đời, vì không còn bị buộc vào một lời hẹn nào cả.
Không còn bị quẩn trong cái mớ câu hỏi có hoặc không, vì dù hỏi cũng sẽ không
đáp được. Hỏi cùng một câu nhưng nay ta sẽ trả lời khác, khác với ngày trước.
Tốt nhất không nên tự hỏi, cứ sống vui với đời. Cười cái đáng cười, và hứng
chịu mọi chuyện với lòng hoan hỉ.
…
-
Tự biết là hết duyên rồi. Mọi thứ buộc phải
đi chậm lại. Đến lúc phải tạ từ tất cả. Điều
bí mật sẽ không còn nữa. Mọi cái sẽ trở lại thành không.
Hoặc sẽ chỉ còn một việc để làm, hoặc chẳng có gì cả.
Tuổi
trẻ được chọn một trong nhiều, về già thì trong nhiều ta lại chọn lấy một.
Ta sống để quên, chứ không phải để
nhớ. Buồn cũng phải chôn nó vào chỗ quên, cái buồn vì không có, vì chưa được.
Thì
thôi vậy, tốt nhất là ở yên một chỗ hưởng vui, hoặc có gì không cần nữa thì bán
bớt đi, để mà du lịch. Người ta đều có ước muốn làm được như vậy. Điều này đúng
với nhiều người. Không phải là quá khó, nhưng cũng không dễ để được như vậy.
Người ta cần cái thiếu, chứ không cần cái đủ, cái đã có. Nhưng thiếu lại là một
cái cần khác, ở giữa cái sự có rồi vẫn muốn có thêm.
Đã
tưởng là như vậy…
Cái đã qua, là
cái đã đánh mất hay bỏ mất. Khi chẳng còn gì nữa, sẽ khó sống lắm. Mà thôi,
không nhắc nữa. Chỉ biết là khi phải yêu nữa, yêu lại, sẽ không cái gì còn được
như trước. Nhưng tôi ơi, nó lại khổ theo một kiểu khác.
-
Nàng yêu, nhưng
lại là yêu bạn anh… em ạ.
Lúc này thỉ tôi
hiểu vì sao người ta có thể hút lại thuốc sau nhiều năm nói không với nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét