Những thứ bỏ đi
NamHoài (Nguyễn Hoài Nam)
Nơi cuối cùng mà em có thể đến và gặp anh, chính là hội họa. Ở đó, không còn điều gì cần cho anh nữa. Nó đã là cuộc sống của anh, là tất cả ham muốn. Đó là điều anh đã chọn.
Anh có thể sống với những ước vọng không đạt được, cho tới cuối đời. Sẽ cứ chìm mãi trong đam mê, và không cần phải có một cố gắng nào để thoát ra khỏi nơi đó. Dù không có đủ những thứ cần nhất để tồn tại, anh vẫn phải sống được, để làm việc mình thích. Đó cũng là nơi anh không thể kéo em vào, để nhận lấy cái khổ mà lẽra chỉ một mình anh phải chịu.
Cô đã nghe nói con đường của họa sỹ đầy những sự không may, nên hiểu tại sao những bức tranh anh vẽ đã không giống ai cả.
Điều từ chối sau cùng của một lần tan vỡ, chính là những kỷ niệm đã không còn muốn cất giữ. Hoặc người ta đòi lại, hoặc người ta vứt đi. Nó sẽ ở trong hố rác, lẫn với những thứ đồ cũ, dùng một lần rồi bỏ. Trước đó, nó từng là những gì đẹp nhất, đáng yêu vô cùng.
Cô cẩn thận cất cái trâm cài tóc vào một chỗ. Cô không dám nhìn thấy nó hàng ngày, vì nó chỉ nhắc lại nỗi buồn cũ. Nhưng rốt cục, nó đã ở lại với cô, như là bằng chứng của những ngày ấy. Cô đã không nghĩ nhiều về nó nữa. Sau cùng, cho dù thế nào, ngay cả khi không muốn, cô vẫn thấy cũng không nỡ để phải xử tệ với nó như vậy.
Cuộc sống của cô sau đó, không cần thêm sự có mặt của anh. Nhưng cả ngay khi cố phải quên anh, cô cũng không cảm thấy dễ chịu hơn. Cô mong là mình đã sai.
Thực ra anh không có dịp để nói cho cô hiểu. Cô chỉ như đứa bé ngoan và biết thích tranh của anh. Cái trống trải của nghiệp vẽ, không mong được người chia sẻ, có mấy ai hiểu để đi cùng một đoạn đường dài. Bạn đời cũng chỉ chia đôi một nắm cơm, chứ cõi ấy, chỉ mình ta biết lấy.
…Điều cô vẫn chờ để nhận được đã không đến vào lúc đó. Cái kẹp tóc nói thay lời của anh. Rồi một ngày em cũng xuống mái tóc thề, về với người cùng cái kẹp tóc mang theo. Nhưng có lúc nào giận chồng, thì cũng đừng thả nó trôi theo dòng nước nhé.
Cái kẹp tóc làm từ những mảnh vụn nhiều sắc màu, gắn lại với nhau bằng lửa, sáng bóng như một thứ của quý. Chắc gì cứ là mã não hay ngà voi, mới phải nhớ nhiều hơn.
Những thứ tưởng như bỏ, nhưng lại là đồ quý dưới tay anh. Anh cho chúng có hồn, đẹp như một món quà tặng . Cô sẽ giữ mãi cái kẹp tóc. Nó không chỉ là một quà tặng. Nó là tình yêu của anh.
Mình cũng đến đây từ cát bụi
Thì nghĩa gì đâu rác hở em?
(Xâu tháng ngày –Lâm Chiêu Đồng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét