... mới nghe tin chị Thảo mất. Thật đau lòng. Chưa đầy 2 tuần trước còn hứa đến sửa cho chị cái mái bị dột. Chị không còn sống được bao lâu nữa - chị nói vậy mà chẳng hỏi thêm, vì cứ nghĩ đấy là cách nói chơi của nhà văn. Gác xép không còn là nơi để chị bắt đầu vẽ nữa. Những cọ, toile, giấy xuyến, mực tàu .... Và những kịch bản còn viết dở.
Với chị, mình là thằng chơi được. Được tao mới chơi với. Những người bạn của chị, sau cũng đã là bạn tôi. Đời quá ngắn để ta có thể làm được một nửa điều ước.
Vậy sao mới gọi là được. Hay không là gì khi phải sớm bỏ cõi này mà đi. Chị không sống bằng nghề, mà bằng nghiệp.(NHN)
... Tôi biết chắc mình là kẻ may mắn khi gặp được Thơ - phương cách mà tôi mong muốn thể hiện được tình yêu, nỗi đau, những trăn trở trước cuộc sống và nhân tình. Nó cũng như một phép ứng xử rất tự nhiên...
... Mỗi bài thơ là một khoảnh khắc vụt đến. Là điểm ngưng kết của những gì xa xưa và sâu thẳm - có thể vốn rất ngẫu nhiên và rời rạc. Và thơ được quy định bởi một mặt bằng tri thức và văn hoá mà ta đã góp nhặt với nhu cầu tự thân cho tới phút đó. Cộng với "Một chút gì nữa" thật huyền diệu và ngoài ta... Nó cho ta câu đầu và dắt ta tới câu cuối, không cho ta cưỡng lại.
Thơ là cái gì đó "muốn" cũng không được - mà "không muốn" cũng không được. Tôi không biết chắc mình có còn bài thơ tiếp hay không? Và điều đó có quan trọng không? Nhưng khi ta còn lành mạnh, còn nặng nợ với cuộc đời và con người...
Thì những khoảnh khắc vụt đến với ta hơn một trăm lần... lẽ nào không đến thêm một lần nữa...?
Không đề
gửi Mùa Đông
Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mải chơi
Chút nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay -
Cũng bỏ ta rồi
Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...
Lá vàng chìm bến thời gian -
Đàn cá - im lìm - không quẫy
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa -
Vờ như mùa đông đang về
... (http://www.laodong.com.vn)
Thơ là cái gì đó "muốn" cũng không được - mà "không muốn" cũng không được. Tôi không biết chắc mình có còn bài thơ tiếp hay không? Và điều đó có quan trọng không? Nhưng khi ta còn lành mạnh, còn nặng nợ với cuộc đời và con người...
Trả lờiXóaThì những khoảnh khắc vụt đến với ta hơn một trăm lần... lẽ nào không đến thêm một lần nữa...?
----
Cũng là người yêu thơ, đọc và ngẫm - bổng dưng yêu hơn những đứa con tinh thần của mình (thơ) viết không phải để thành cái này cái nọ, viết là giải toả, là chia sẻ, là chộp lấy cái khoảnh khắc bất chợt buồn vui trong đời, ... Viết như là trả nợ đời... nhưng được viết là "sướng" rồi... có nơi để viết là sướng rồi. Viết cho ai đọc ư, trước hết là cho chính mình.
---
Xin chia sẻ với anh, với chị những nỗi buồn đi qua...