30.6.09

Lại một mùa đông



Nguyễn Hoài Nam
 Phác thảo 1_1/2009

Đông vừa đến
        mà chẳng cho em hay với
Trong này, đâu có mùa thu.
Anh không nhắc
       thì em quên mất
chẳng biết đông về
      trống trải
           một vòng tay.
Thèm được khóc,
    được gục đầu vào anh mãi
        để biết
           mình chẳng phải của nhau.
Đông, vẫn mãi là đông ấy
          dù quen
               mà nào dễ nhận ra.
Anh hãy về lại,
         một lần,
                  nơi cũ
Nỗi buồn,
        thôi,
           cứ để cho em.

Trăng rơi - thi - họa

Chị Nguyệt Thu làng vnweblog đến coi tranh cùa Nam và tính lấy bức Trăng rơi về treo. Bức tranh có thể là lời bình cho thơ của chị
TRĂNG RƠI
Viết bởi nguyetthuc 14 Nov, 2008 @ 11:00:

     
Trăng nghiêng rót ánh trăng vàng
 Sông mêng mông rộng chia ngang đất trời
     Chạnh lòng cất tiếng than ơi
 Làm sao vớt giọt trăng rơi cuối dòng.
Lời bình của nuavangtrangthu — 15 Nov 2008, 14:01:

                              Một vầng trăng lạnh long đong
                        Nợ duyên xem cũng ngập ngừng nợ duyên!
                              Thương chi mà ánh trăng nghiêng
                        Thương ai để xót mãi niềm trần ai...
Lời bình của Cát Biển | 16 Jan 2009, 14:27:

Thuyền trăng

                              
Thương chi mà ánh trăng nghiêng
                        Thương ai để xót mãi niềm trần ai...

                              ... Trăng thương chàng kiến đa tài
                        Dòng xuân ngọt lịm đã cài thuyền trăng
                              Trăng rơi thưa với chị Hằng
                        Nguyệt thu đã hẹn với vầng trăng xưa...

Lời bình của thuhanoi | 17 Jan 2009, 18:23:

                              
Trăng nghiêng rót ánh trăng vàng
                        Sông mêng mông rộng chia ngang đất trời
                              Chạnh lòng cất tiếng than ơi
                        Làm sao vớt giọt trăng rơi cuối dòng.


                              ... Trăng nghiêng soi bóng xuống làng
                        Đong đưa ánh mắt giỡn nàng nguyetthu
                              Hỏi Trăng có tự bao giờ
                        Giọt vàng gieo suốt bốn mùa được chăng.                                                                                  

Lời bình của cuonghanh | 21 Jan 2009, 14:08:

                              Trăng già chán chốn thinh không
                        Lang thang xuống đáy dòng sông một mình
                              Bơ vơ kiếm một chút tình
                        Tìm đâu chẳng được, chỉ mình,... vỡ tan

Lời bình của phamtaman | 22 Jan 2009, 19:46:

                              
Trăng nghiêng rót ánh trăng vàng
                        Sông mêng mông rộng chia ngang đất trời
                              Chạnh lòng cất tiếng than ơi
                        Làm sao vớt giọt trăng rơi cuối dòng

                                                ***
                              Đêm qua có giọt trăng vàng
                        Nghiêng bên gối mộng để nàng họa thơ
                              Xuân này xanh một giấc mơ
                        Lòng dâng sóng cả, tranh chờ tri âm !

Lời cảm ơn của chị Nguyệt Thu nguyetthuc 22 Jan 2009, 23:29:

                              Trăng đơn chiếc bóng âm thầm
                        Nửa vầng trôi lạc cõi trần bấy lâu
                              Thả vần thơ mộng vơi sầu
                        Trăm năm ước hẹn bạc đầu với thu.
   
Lời bình của anh PNS 12 Feb 2009, 10:32: 

                       
Kìa trăng rơi, trăng rơi!
                        Kìa trăng bơi, trăng bơi!

                                 Bốn bề xanh thẳm.
                                 Hun hút giữa biển mặn.
                                 Hun hút giữa trời xanh.
                                 Mềm mại và mỏng manh.
                                 Hào quang lên lấp lánh.
                                 Dịu dàng trùm sức mạnh.
                                 Trầm hùng ngát tình ca.
                                 Thẳm xanh đến bao la.
                                 Một giấc mơ rất thực!
                        Trăng rơi-trăng đánh thức
                        Khát khao ánh dịu xanh… 

Bài thơ "Chính ngọ" của Phạm Ngọc San

 Xin phép anh Phạm Ngọc San được bưng về nhà bài thơ mà em rất thích, cảm ơn anh ạ:

        Khúc tự tình mùa đông
                                        Chính ngọ
 
Chiều ngoại ô Masskva (sơn dầu) – Phạm Ngọc San 
Cái lẽ thường của đất trời, là giữa trưa thì nắng phải đứng bóng. Chính vào cái khoảng giữa của một ngày, thì cái bóng thật của nắng chẳng thiếu hay thừa cho riêng ai cả.
Vẫn biết là thế. Nhưng không ở một mình với nỗi buồn thiếu bạn, thì đã không thấm thía đến vậy.
Một mình ta với ta, lặng lẽ.
Ai vô tình gọi một tiếng gà gáy trưa, cái không thường nhắc ta một không thường khác, cái trống trải của lòng mình mà như tưởng của ai. Lạ lẫm với mình.
Bóng cứ dõi theo hình, nên gần mà xa lắm, tìm mà chẳng thấy đâu, vì nó đang có mặt ở đây mà, ngay trong nỗi nhớ của ta.
Bóng hình theo nhau một đời, như một trong bản thể - ta, vẫn đang còn có mặt đây. Ta đi mà lòng rối, muốn dừng thì hỏi có thật là ta.
Nỗi cô đơn có thật, chỉ cách nhau một khoảng ngắn như đầu và chân, như bóng với hình, mà vợi xa như trời và đất.
Thật kỳ lạ.
         Lững thững bước, vương chân cỏ rối
         Lặng đứng im, chợt bóng ta đâu?
         Ngẩng mặt lên, trời loá trên đầu!
         Nhìn xuống đất, bóng như chìm vào đất.
Cái chính ngọ, rõ ràng và thật nhất. Ta đang ở cái khoảng giữa của cái Một, một bóng một hình. Có nhìn đi khắp nơi, nhìn lại mình, cũng chẳng thấy mình đâu:
         Ta và bóng cháy lòng trong im bặt.
         Giữa mốc thời gian trong xoáy lốc dòng đời.
         Bóng lặn mất và hình như hoá đá!
         Giữa bụi hồng ta hồn đá đơn côi!
Bài thơ thật lạ lùng. Nhưng em thấy được rất rõ Anh trong đó.
 Золотая осень. Слободка, 1889.  Исаак Ильич Левитан (30/8/1860, 4/8/1900)

Một lời thôi




          Nguyễn Hoài Nam
                   Phác thảo 1_14/2009  
   Sao không nhìn vào mắt em
           như ngày nào bên nhau ấy.
   Sao chẳng nói gì với em,
                   để biết lòng còn yêu? 
   Cũng phải nói một lời,
                              ... rồi đi.
   Để còn chào nhau
                         nếu tình cờ
                                    gặp lại.
Lời họa của lethihieu Hiệu Constant:
                         Không nhìn vào mắt,
                         Chắc là còn yêu.
                         Chẳng nói gì,
                         Là bởi tâm hồn đang tê tái.
                         Vắng em rồi, con tim đê mê,
                         Lạc lối về.
                         Chẳng mong tình cờ,
                         Mà mãi mãi
                         Gặp em hồi sáng,
                         Nhìn em chiều hôm...
                         Đừng trách anh không nói, không nhìn,
                         Con sóng ấy vẫn không ngừng trôi!

Muộn






          Nguyễn Hoài Nam
                   Phác thảo 1_16/2009  
Em đã chẳng làm gì,
mặc cho tình đến muộn.
Nếu biết rồi sẽ thế,
thì đã thôi trách hờn.
 
Chỉ yêu nhau bằng lời,
và hôn nhau lên mắt.
Một chút tình trao vội,
có đáng gì để quên.
 
Buồn kia chưa biết mặt,
làm sao biết gọi tên.
Một đời yêu chẳng đủ,
Thôi, cứ để ngày qua.
Lời họa của anh luonggiabao Lâm Chiêu Đồng:
                       Thất thập cổ lai hy
                       Tình có bao giờ muộn
                       Ngàn xưa nay vẫn thế
                       Nên em đâu trách hờn
Lời họa của anh chuthanhtung :
                       có cái muộn mà chưa chừng đã muộn
                       khi cho rồi mới biết mình cho
                       anh vẫn yêu cô bé hàm răng sún...
                       ... khi em chợ về bên quán dốc cây đa
                       anh vẫn yêu cô bé 18 tuổi
                       quang gánh tung tăng hồ hởi trên đường
                       anh quay lại nhìn em ..hay đợi
                       nụ cười hiền anh thấy mãi rồi thương

Đành vậy





          Nguyễn Hoài Nam
                   Phác thảo 1_17/2009  
Anh đừng nói gì,
   và cứ chẳng hiểu nhau như thế ...
                    cho đến khi
                             môi kề môi.
Anh bảo đừng sợ là sao,
                khi em chỉ nhận
                        mà không cho được.
Muốn đưa tay
        để người nắm lấy
Mà lòng cứ nhủ ...
                  rằng
                        không.
Yêu là trao hết
         những gì mình có,
mà anh
       đâu có đủ nhiều
                              để cho.
Ừ,
    chẳng biết đến ai đâu
                              mà khóc,
Đành nhớ thôi
            chứ chẳng yêu.
Lời họa của chị nguyetthuc Nguyệt Thu:
Nhớ và yêu đâu có cách bao nhiêu
Cứ như làn gió thoảng qua chiều
Thôi nắm lấy bàn tay người trao tặng
Chắc đành vậy, nhớ, khác chi yêu?
Lời họa của anh chuthanhtung :
thôi đành vậy anh về em nhé
nhớ thương chi cũng đã muộn rồi

Bỗng





          Nguyễn Hoài Nam
                   Phác thảo 1_18/2009  
Những khoảnh khắc
                          có là gì,
Nếu không được chờ,
                   như một  lời hẹn?
Em cũng có đợi đâu,
                     mà phải nói
                             cho người hay.
Rồi người cũng sẽ biết
                             vì sao
                                 em không tới.
Chỉ bỗng mà gặp thôi,
                 ... vương vấn làm chi.
Lời họa của anh damy :
Chỉ bỗng mà gặp thôi...
Duyên phận đó anh N!
Lời họa của anh chuthanhtung :
không thể nghĩ là em lại đến
áo mây bay che cả góc trời
anh bỗng có ngàn lần thương mến
hai tay mình đưa võng à ,,,ơi
Lời họa của anh hoaikhanh Hoài Khánh :
Đã yêu tất thảy thành diêm
Quẹt vào nhau để cháy lên hết mình...

Những nụ hôn của Trần Hùng

Mỗi ngày, dù không được mời, tôi cũng vẫn ghé lại nhà anh. Chưa đến mức nhớ, nhưng tôi sẽ buồn nếu không gặp được một điều mới ở anh. Nỗi buồn này như cái buồn phải đợi người mà không được gặp.
Anh dường như không tham. Ngay cho mình, anh cũng không cần đến lời khen của một ai cả. Cũng vì thế, người ta chỉ muốn chê thôi, nhưng lại không muốn ra mặt. Nếu để dấu chân ở nhà anh, người ta sẽ ngại như thế chẳng khác gì cho thơ của mình, vốn đã hay, vào chung trong một cái túi mà Trần Hùng vẫn đeo theo người.
Quanh anh có nhiều người đẹp. Sau này tôi hiểu đó chỉ là những nàng thơ. Anh vẫn thường không uống mà say, trong cái đám đông học trò ấy, vì anh là hiệu trưởng, trường dạy hôn. Mấy ai đã biết cách hôn, thật chẳng dễ đâu, vì hôn phải đúng. Thế nào mới đúng, thì xin hãy dừng chân.
Anh còn là chủ tịch này nọ của cái hội gì đấy mà ai cũng thích ngồi ở ghế cao. Thực ra thì anh đểu, vì anh đang cười vào mấy cậu chủ tịch, ngoài đời còn chẳng xong, mà chỗ ảo này cứ tưởng mình là gì. Nhưng Trần Hùng vẫn không bỏ được cách nói về mình, như người ta vẫn thường làm: hay hết chê, nhiều năm trong nghề, bề dày kinh nghiệm, mọi lúc mọi nơi… Ta cười lấy ta, cái cười chát cho cái ảo của cõi thơ, không phải hết thảy đều là mộng.
Nghĩ anh cũng hay thật, vì báo, thơ đều làm, lại còn vẽ tranh, viết nhạc. Hãy đứng cho vững, rồi nghe mà biết: tới nay Anh đã có trên dưới mấy ngàn bài thơ, cả trăm bản nhạc … Sau này, khi người ta đã biết anh là ai rồi, Trẩn Hùng hạ cái tổng số bài viết của mình xuống, để mọi người đọc thơ anh chậm hơn, sẽ ngấm hơn; không đọc anh bằng cái ám ảnh về số lượng.
Người ta vẫn khát được yêu, nhưng thường chối cái sự thật mà nụ hôn phải đánh dấu cho một cuộc tình, như là bắt đầu của sự cho nhận. Điều ta vẫn và sẽ không hiểu được, là sao thích cái ngọt của kẹo, thích được cho mà cứ mãi ngập ngừng, ngại, sợ … Em chẳng biết cái ngọt của nụ hôn đâu, vì khi ấy, người với ta là một, và ngọt sẽ không là của riêng ai nữa. Sao chẳng hôn anh để được có cùng một vị ngọt kia. Không thế thì đừng trách là anh sẽ mang kẹo đi mà cho người khác. Đây là điều muốn mang đi cho, mang đi tặng, cũng là một cách làm vì người thương.
Tôi đang ngồi viết những dòng này, trong một quán có wifi, và trước mặt tôi là bức hình lớn của Trần Hùng. Anh không gò mình vào những khuôn lệ, cứ để gương mặt mình tràn hết ra màn hình. Thơ vốn có hình mà không có, và chẳng có cái lằn ranh nào gọi là giới hạn. Tôi bỗng nghe ai nói:
   - Chính hắn, Trần Hùng mà. Viết đều phết. Thơ như nói. Bậy mà không bậy.
   - Này, nghe nói hắn cũng không khá, nhưng chối hết các chị nhà giàu muốn giúp. Hắn thế mà lại biết mình đó. Hay.
Tôi không nghe tiếng vỗ tay, nhưng biết mấy cậu kia đã nhầm. Cũng cám ơn, vì họ chỉ nói đủ nghe, chứ không có ý cho tôi biết, nếu quả thật họ lầm tôi là Trần Hùng.
Một lúc, có người nói:
    - Chưa thấy có bài mới, chắc đang bận sắp lại, lắp cho thơ cái số. Không có tên thì gọi bằng số, để còn biết mà lần. Này, một ngày không đọc hắn lại nhớ.
Tôi biết trang http://toilatranhung.vnweblogs.com/ cũng là trang nóng của Làng này, người ta vẫn ghé để coi cho biết. Cái muốn biết không đừng được, vì nó tạo cho ta cái ý nghĩ rằng thơ cũng dễ làm thôi.
Một ngày vắng mặt của Trần Hùng ở trên vnweblogs được tính là lâu lắm.
Tôi đứng lên trả tiền, phải về nhà, vì hôm nay là ngày lễ. Cô bé chủ quán nói:
   - Dạ thưa anh Trần Hùng, các bạn anh đã xin phép tính trước cho anh rồi ạ.
Một cô khác trông xinh lắm, nhưng đáo để, hỏi tôi:
   - Em sẽ ghi danh học trường anh, nhưng học phí anh trả. Mắc à!
Lúc tôi về đến nhà thì ở bên kia, từ Ham-Buốc, anh huyendanh hỏi tôi, sao hoangphu06 lại nhầm Nam với Hùng. Tôi cười, vì chính cái cậu đeo kính ấy đã trả tiền nước uống cho tôi.

Điều không thể




          Nguyễn Hoài Nam    
                   Phác thảo 1_19/2009  
Ta vốn chẳng sinh ra cho người,
       nhưng đã sống vì người từ đó.
Ta có thể làm được điều không thể,
             dù biết là cũng chỉ để người vui.
Chẳng cần đợi tới lúc xa nhau,
              ta mới nói những lời sau chót.
Dù chưa mất cho nhau điều gì,
nhưng đã từng có chung những ngày đẹp.
Thà cứ vậy
         mà như được đợi,
                        buồn vui
                    chỉ là chuyện của người.
Thôi chẳng tiếc
              những gì không có,
Nơi gặp nhau,
                     nào cứ phải là
                                         ngã ba.
Lời họa của chị nguyetlinh Ngân Tâm:
Trái tim ta vẫn để dành
Cho em người vốn vô tình với ta
Lời họa của anh thuannghia Thuận Nghĩa:
                             Gặp nhau nào cứ ngã ba
                      Những gì không có trao qua thế nào
                             Buồn vui mấy cuộc trăng sao
                      Thà như con gió rì rào truông mây
                             Đã từng bao độ say say
                      Được mất cũng ngửa bàn tay trắng lòng
                             Đợi gì kết cuộc mới xong
                      Gần-Xa rồi cũng đèo bồng lời đau
                             Chẳng cần tới lúc xa nhau
                      Mới tô nét vẽ điểm màu nhớ nhung
                             Có-Không có thể Vô Cùng
                      Có-Không không thể muôn trùng vì nhau!
Related Posts with Thumbnails