30.8.09

Con gái tôi

Con gái tôi
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Nỗi buồn sẽ không theo ta mãi, vì sau đó, đời còn thêm những cái buồn khác lớn hơn. Dù sao, điều phải buồn đầu tiên vẫn làm ta nhớ lâu.
Vết đau cũ khó lành, chỉ ước chữa dứt một lần cho xong, đừng dai dẳng như thế. Lỗi chẳng của riêng ai cả, nhưng điều trách hờn thì cứ còn đó. Đừng gặp, để không còn phải bận lòng vì nhau.
Dễ đã hơn hai chục năm rồi, lòng tôi chưa nguôi đi được. Tôi như người có tội mà không sao trả được. Khi chưa từng một lần đau, ta chưa biết được sẽ phải khổ như thế nào đâu. Và vì nỗi đau nào thì cũng dự phần vào đời mình, nên chẳng thể chối bỏ được. Ta tiếc vì đã từng bị mất,  không thế thì đã biết phải giữ gìn nó thế nào rồi.
Tôi vội vàng tới gặp em,  những mong dù gì thì cũng sẽ vui lắm, vì tôi biết em đang ở một mình. Em ngồi đó với vẻ đợi tôi, nhưng lại không đứng lên khi tôi tới.
            Cả một quãng đường dài, để nghe được một câu trả lời:
- Con gái em nó muốn gặp anh.
Vậy là con của em muốn gặp tôi, chứ không phải em. Con bé giống mẹ như đúc, là Em của ngày xưa đó. Tôi không chắc là có nhiều điều để nói với nhau, vì cô gái ngồi đây với đứa bé ốm yếu ngày trước là hai hình ảnh rất khác.
- Sao bác lại quen mẹ con?
Biết nói gì, và bắt đầu thế nào. Vậy là em cũng phải chờ cho đứa trẻ đến cái tuổi để biết và hiểu.
Chuyện của mình vẫn dấu kín trong lòng.  Đó là những điều chỉ được hiểu bởi những người trong cuộc, nhưng cháu nó hỏi thế, thì đành phải nói thật thôi. Vì trước mặt nó là bác, là mẫu người được mẹ nó tạo ra chừng ấy năm. Khổ thay, tôi chưa nuôi chúng bao giờ, nhưng trong con mắt thơ trẻ của hai anh em, bác không khác gì cha chúng cả. Tội nghiệp. Một người cha mà trách nhiệm với con chỉ là một biểu tượng, ngoài một sự giúp đỡ ít ỏi từ đồng lương thời bao cấp.
- Không có anh, thì giờ này chúng nó đâu có được học hành như vậy.
-  Nhiều năm rồi, chịu buồn một mình, em chỉ còn biết nhìn vào hai đứa con. Những lúc cần chia sẻ, muốn nói với ai điều gì đó cũng không được. Em không có người đàn ông bên cạnh, nên điều bình thường này đã trở thành rất thường. Anh mất em thì còn có chị ấy. Còn em, không có anh là không còn gì cả. Em vừa là mẹ, vừa là cha của chúng.
Không gì thật hơn điều có thật. Cứ vậy mà sống được. Dễ hiểu là nếu có được hai người phụ nữ để yêu thương, thì người này vui sẽ phải có người khác không vui. Cái quyền phải có nhau không  làm ta thay đổi được thân phận, vì đó là điều hàng xóm nhìn vào, cũng là điều mà ta muốn người đời trông thấy.
Em cũng phải có người đàn ông cho mình. Cả hai đứa con đều muốn mẹ có bạn. Chúng chỉ cần người đó hiểu và thật lòng với em. Nhưng em cũng không làm bạn lâu với ai được. Lặng lẽ buồn, đó là những khi nhớ anh. Vì anh là người tốt với mẹ con em, đã từng như vậy, nên em biết ơn anh. Nếu giờ này được làm lại, thì chắc em đã khác, sẽ không như thế. Nhưng vậy mà lại hay, khi đó là số mệnh. Ta phải trả cho đến mãn cuộc. Nhưng hết duyên vẫn còn nợ, vì em và hai cháu vẫn luôn nghĩ tới anh.
… những ngày ấy đã qua, như vừa mới qua.
Tình vợ chồng chỉ có đủ cho hai người, không ai muốn san sẻ. Nhưng khi mà nó bị vơi đi, thì người ta dễ bị yếu lòng từ một yêu thương khác, đến vào ngay lúc đó. Ta không kịp nhận biết đã làm gì, vì chưa hề nghĩ tới chuyện hôm sau. Nó là cái ngày mai chưa biết và cũng không đợi.
Tôi đã đến với em như thế, nhưng với sự lựa chọn của em, thì điều này lại rõ ràng hơn. Em nhận là người thứ hai, và cũng có quyền có riêng tôi như mọi phụ nữ khác.
Em chẳng bao giờ ghen ngược cả, vì chị ấy đến trước em, và đã có hai mặt con với anh. Em cũng không toàn vẹn gì, nhưng hai đứa con em còn nhỏ quá. Em không muốn chúng lớn lên mà không có cha. Trời ơi, em đã mượn cái hình hài tôi để cho tuổi thơ của chúng nguyên vẹn, thực thì chúng cũng có gì.
Hai đứa nó lớn lên, và bé Uyên vẫn nghĩ là đang có một người cha. Nó còn nhỏ nhưng đã muốn trở thành họa sỹ, cái gì cũng muốn giống như bác. Giờ thì nó đã học xong đại học.
 - Con và anh Bình, bác thương đứa nào hơn.
             - Bác thương hai đứa như con của bác vậy. Bác cũng có những nỗi lo như mẹ của con. Giờ này các con đã lớn cả, và đều được học hành. Đó là điều mà cha mẹ nào cũng mong đợi.
 - Khi con lớn lên, mẹ mới nói thật bác không phải là cha con. Con vẫn bị xem như đứa trẻ, mẹ không cho con biết sớm hơn, vì đó là điều buồn khổ cả một đời con. Bà ngoại vẫn kể cho con nghe chuyện mẹ làm bé người ta.
Cháu bỗng đỏ mặt vì vừa lỡ lời, nhưng tôi hiểu đó là điều vẫn thường được lặp lại, trong suốt tuổi thơ của nó.
Thật đau lòng, người ta đây chính là bác đấy ư. Cháu đã thiệt thòi một đời không cha, lại ngộ nhận ta là cha cháu.
-  Con đã có bác từng ấy năm trời rồi…  Bé Uyên lặng lẽ khóc, và tôi cũng rơi nước mắt theo.
- Bác ơi, có những lúc con hư, mẹ nói mày không phải là con mẹ. Khi ấy, con chỉ muốn chết thôi.
Con ơi, nếu bác được làm cha của con, thì bác cũng vui lòng và hãnh diện. Con hãy hiểu cho cha…
-  Con muốn báo với ba mẹ, và xin phép ba mẹ làm đám cưới cho con .
-  Con ơi, con chỉ cần sự có mặt của cha, chỉ vậy thôi sao. Là điều con cần ở cha suốt một đời. Tội nghiệp cháu tôi.
Em đã không muốn cho đến ngày về nhà chồng, con nó vẫn chịu tiếng là không có bố.
...
Tôi không kể lại chuyện đời tôi để nhận là mình đã sai cho những quyết định một thời vẫn tưởng rằng đúng. Dù thế nào, điều sai hay đúng, với tôi, đều là cách để có thêm hay mất đi một người thân.
Vào tháng bảy ta, những ngày gần rằm thường gặp mưa. Trông cảnh đã không vui, lại thấy tóc có thêm nhiều sợi bạc, mới hay kiếp người thật ngắn quá. Trời đã chọn trước cho mỗi người một số phận. Điều mang cho đi sẽ là điều không mất. Ngày hôm nay tôi có thêm một người con.
Em nói:
- Anh ở đây lâu, chắc cũng sẽ khó lòng mà đi được.
...
Tôi trở về nhà, và nghe mẹ hỏi vợ tôi:
- Sống lâu với nhau như vậy, con có hiểu chồng con không?.

22.8.09

Moonlight Shadow - Bóng trăng của Mike Oldfield


Moonlight Shadow - Bóng trăng
Mike Oldfield
(15 May 1953)


The last that ever she saw him
Carried away by a moonlight shadow
He passed on worried and warning
Carried away by a moonlight shadow.


Lost in a river last saturday night
Far away on the other side.
He was caught in the middle of a desperate fight
And she couldn't find how to push through


The trees that whisper in the evening
Carried away by a moonlight shadow
Sing a song of sorrow and grieving
Carried away by a moonlight shadow
All she saw was a silhouette of a gun
Far away on the other side.
He was shot six times by a man on the run
And she couldn't find how to push through


I stay
I pray
I see you in heaven far away
I stay
I pray
I see you in heaven one day


Four am in the morning
Carried away by a moonlight shadow
I watched your vision forming
Carried away by a moonlight shadow
Star was glowing in a silvery night
Far away on the other side
Will you come to talk to me this night
But she couldn't find how to push through


I stay
I pray
I see you in heaven far away
I stay
I pray
I see you in heaven one day
Far away on the other side.
Caught in the middle of a hundred and five
The night was heavy but the air was alive
But she couldn't find how to push through


Carried away by a moonlight shadow
Carried away by a moonlight shadow
Far away on the other side
Lần cuối cùng nàng nhìn thấy người yêu
Cũng là lúc chàng bị bóng trăng lững lờ cuốn trôi đi mất
Chàng ra đi, với nỗi lòng chất chứa chưa nguôi
Bóng trăng vàng đã cuốn chàng đi như thế

Đêm cuối tuần, một mình chàng với màn đêm
Chàng đã dấn bước quá sâu, chẳng thể nào quay lại được
Lạc lõng mình chàng… chống đỡ trong vô vọng
Bỏ lại nàng bơ vơ giữa dòng đời

Những tán cây vẫn đêm đêm thầm kể
Về ánh trăng vàng ảm đạm lững lờ trôi
Vẫn hát khúc ca buồn thảm não nề
Còn vọng mãi dưới bóng trăng héo úa

Nàng thấy gì, chỉ họng súng đen ngòm
Đang hướng thẳng về người nàng hằng yêu dấu
Một kẻ nào đã bắn chàng, những phát súng vô tình
Để lại nàng bơ vơ, làm sao sống tiếp

Em sống tiếp cuộc đời này, để cầu nguyện cho anh
Mong một ngày kia gặp lại anh nơi thiên đường… xa lắm
Còn trên đời, em còn cầu nguyện mãi ko thôi
Mong mai này nơi thiên đường đôi ta đoàn tụ

Bốn giờ sáng, màn đêm sắp lùi xa
Cả ánh trăng ảm đạm cũng dần ko còn nữa
Bóng hình anh trước mắt em cũng tan biến dần đi
Bóng trăng vàng đã mang anh khỏi đời em… đi mãi

Một vì sao vụt tắt giữa màn đêm dát bạc
Anh có còn đây, trò chuyện cùng em?

Em sống tiếp cuộc đời này, để cầu nguyện cho anh
Mong một ngày kia gặp lại anh nơi thiên đường… xa lắm
Còn trên đời, em còn cầu nguyện mãi ko thôi
Mong mai này nơi thiên đường đôi ta đoàn tụ

Lạc trong vòng vây của nỗi buồn, đói khát
Màn đêm thật nặng nề, chỉ dưỡng khí vẫn còn
Nhưng nàng chỉ chẳng thể nào sống tiếp

Ánh trăng vàng đã mang chàng đi xa mãi cuộc đời nàng
Ánh trăng vàng đã mang chàng đi xa mãi cuộc đời nàng
Ánh trăng trong Art in Heaven Concert (Berlin 1999) và qua lời ca của Caijie, một trong nhưng người bạn thân nhất của Mike Oldfield


18.8.09

C.C.Catch (1)

C.C.Catch
C.C.Catch & Chris Norman
You Shut A Hole In My Heart (by Panter)

16.8.09

The Shadows - Apache & Peace Pipe

The Shadows
Apache Peace Pipe

Memory với Elaine Paige & The Shadows

Memory
Hồi ức
Elaine Paige (London 1998) The Shadows


Midnight not a sound from the pavement
Has the moon lost her memory?
She is smiling alone
In the lamplight, the withered leaves collect at my feet
And the wind begins to moan
Memory, All alone in the moonlight
I can dream of the old days
I was beautiful then
I remember the time I knew what happiness was
Let the memory live again
Every streetlamp seems to beat
A fatalistic warning
Someone mutters and the street lamp gutters
And soon
It will be morning
Daylight
I must wait for the sunrise
I must think of a new life
And I mustn't give in.
When the dawn comes
Tonight will be a memory too
And a new day will begin
(Music interlude)
Burnt out ends of smoky days
The stale cold smell of morning
A streetlamp dies; another night is over
Another day is dawning...
Touch me!
It's so easy to leave me
All alone with the memory
Of my days in the sun...
If you touch me, you'll understand what happiness is
Look, a new day has begun.
Đã nửa đêm, hè phố thinh lặng
Mặt trăng đã trôi vào quên lãng ư?
Nàng đang mỉm cười,một mình cô độc
Trong ánh đèn dịu êm,những chiếc lá héo úa rời cành
Cuốn theo từng tiếng than van của gió
Những hồi ức,tất cả đều cô đơn trong ánh trăng
Em có thể mơ về những tháng ngày xưa
Khi ấy em xinh đẹp
Em nhớ khoảng thời gian em biết thế nào là hạnh phúc
Hãy để nhứng hồi ức xưa trỗi dậy
Những chiếc đèn phố dường như cũng vang lên
Một lời cảnh báo về số phận
Tiếng ai đó thì thầm và ánh đèn phố chảy dài
Và trời sắp sáng
Ánh sáng ban ngày,
Em phải đợi khi bình minh lên
Em phải nghĩ về một cuộc sống mới
Và em không được bỏ cuộc
Khi bình minh đến
Hôm nay cũng sẽ trở thành một hồi ức
Và một ngày mới sẽ bắt đầu
Đốt cháy hết những ngày u ám
Cả những mùi vị nhạt nhẽo và lạnh giá của buổi sáng
Đèn phố vụt tắt và một đêm nữa đã qua
Một ngày mới lại bắt đầu
Thật dễ để em một mình cô đơn với những hồi ức
về những ngày nắng của em
Chạm vào em đi, anh sẽ hiểu hạnh phúc là gì
Hãy nhìn xem,một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu

Cây đa trong “Không đề” của Nguyễn Đương

                                          Bến nước giờ vắng bóng đa
                                 Miếu thiêng ngày ấy biết là còn thiêng
                                         Khói hương đã nhạt màu thiền
                                 Lời xưa hò hẹn đã quên đường về

Cùng với giếng nước, sân đình, người con nào phải xa quê cũng giữ lại hình ảnh một cây đa nhiều tuổi. Cây đa hồn Việt, nơi cất giữ bao nhiêu những nỗi buồn người lớn và niềm vui con trẻ.
Ngày nắng, đêm mưa hay giông bão, cây vẫn bám chặt vào lòng đất, rễ cái ôm giữ lấy rễ con. Cây cao bóng cả, có buồn chuyện cháu con, có héo hắt thế nào thì cũng giấu hết cả vào lòng. Một tiếng thở dài cho cái chất Việt, cái bền bỉ của những lời thề, đang từng ngày mai một đi.
            Là tuổi già mà phải đi, ruột gan nào mà đành xa được bến cũ.
 Thân đã gửi vào trong lòng đất... Ta sẽ buồn bao nhiêu, nếu một ngày trông về làng cũ, không còn bóng người xưa.
Đó là kiếp người. Vắng người đời ta lẻ bóng. Thân tình đã xa lâu rồi, lời hẹn cũng dần nhạt. Chẳng phải thế đâu, vì thấy cảnh mà thốt nên lời thôi. 
Tin rằng vắng người rồi, em vẫn còn đây như bến cũ. Vậy ra sông nước mới là mãi còn. Chẳng đợi đâu, chắc gì người còn nhớ một lời hẹn.
Chuyện cây đa nhưng lại là tâm sự của bến nước, bến đợi. Mãi còn đợi.

Hai bài Cây đa khác của Anh VũTrần Đăng Khoa.

15.8.09

Sự gần nhau của cùng một phong cách

CC Catch,Sandra,Bad Boys Blue,Modern Talking,Johnny Hates Jazz
Modern Talking,Bad Boys Blue,CC Catch,Sandra,Mel And Kim

 


 

14.8.09

Những chuyện hứa.


Những chuyện hứa.
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
   Người ta có thể khổ vì một lời hứa. Hứa làm cho xong một cái gì. Bảo hãy đợi cũng là một cách hứa, nhưng hứa kiểu này sẽ lâu xong, vì nó có khác gì là đừng đợi nữa.
   Anh chờ em nhé.
   Bạn như tay mù chữ, nghe rồi mà mãi cũng không hiểu. Vì trót yêu mất rồi. Đợi một, chứ nhiều hơn thế cũng cứ đợi.
   Không ai hứa điều sắp tới sẽ xấu, nó chỉ không có hoặc không hay thôi. Hoặc không hay bằng, như thế, như thế...
   Lời hứa chiếm nhiều chỗ trong đời, hồi trẻ, dễ nó gần bằng phân nửa những việc mà ta định làm. Có rất nhiều những gạch đầu dòng: việc phải làm trong một ngày, việc phải làm suốt đời. Ta tự hứa với mình.
   Nhưng lời hứa cũng không ở lâu được trong ta, vì nó phải dành chỗ cho những lời hứa khác. Đã nợ một lời hứa rồi, bạn còn hứa thêm nữa. Nó sẽ vì bị chất thêm mà sẽ ngày càng nặng hơn. Nặng lời hứa, đến khi lòng không đủ sức chứa nữa, ta sẽ phải xấu hổ về chuyện này.
   Anh chờ nhé.
   Người hứa và người được hứa đều có cái khổ như nhau, vì cả hai cùng phải đợi. Người thì sợ đến hẹn, còn người thì mong đến hẹn. Nếu trễ hẹn thì liền không vui, có thể quay ra giận nhau, dù biết hứa là điều không chắc nhất trên đời.
   Chờ nhé.
   Cái chờ này là cái chờ của một đời người. Nếu ta mỏi quá thì sẽ tự buông ra. Chờ mãi có là dại, em nhỉ, lại cười vào mũi anh.
   Bạn còn trẻ nhưng tóc đã bạc hết, trông cụ lắm. Ai bảo yêu sớm. Và nhớ xem, đã từng hứa với người mình yêu bao nhiêu lần rồi, và mỗi điều hứa đã kéo dài trong bao lâu.
   Vẫn trông chờ ở bạn nhiều hơn thế, bởi bạn giỏi hứa từ nhỏ. Hồi bé, ở nhà phá quá nên ba mẹ phải cho đi học sớm. Cũng như ai, bạn phải học hết ba năm mẫu giáo, nhưng vì chưa đủ tuổi nên cũng chưa được lên lớp một. Bạn từng hứa là sẽ ngoan, để cô không bắt phải quỳ nữa. Khi lớn lên, vì học dở nên phải xin thầy cho qua những môn thi rớt. Bạn cũng đã hứa thật nhiều: chỉ là không may thôi ạ, em xin sẽ chăm hơn, sẽ...
   Dù gì thì hứa vẫn luôn là điều hay, vì nó có cái vị riêng của sự chờ đợi. Ta đã trông biết bao nhiêu, để tới cái kỳ hạn mà em bảo mình phải đợi ấy. Nó sẽ đến lúc nào, ô hay, đã bảo là đợi mà lại.
   Mãi về sau này, ta mới biết thêm là hẹn lại rất có lợi cho tim mạch, vì tim ta luôn đập nhanh hơn, thêm nữa, mắt sẽ trở nên một sáng hơn, vì ta luôn phải trông ngóng người. Ta cũng sẽ hiểu là cái tình trong chờ đợi chưa bao giờ là chất gây hại, nó chỉ tàn phá thôi.
   Chờ. Một lời hứa đẹp
   Những lúc đó, ta không biết phải làm gì, thì thôi làm thơ vậy. Đúng rồi, nếu em mà gật thì anh đã chưa trở thành người viết thơ.
   Thực ra, bạn vốn tài, viết hay nói ra đều thành thơ cả. Thơ mới, có vài câu đọc nghe cũng thấy được, nhưng vẫn còn vụng lắm, vì bạn luôn phải bận với câu hỏi nên viết cái gì.
   Thơ trước tiên phải đẹp, vì trong đẹp đã có cái thiện. Khi vỡ ra điều này, bạn trở thành người khác lúc nào không hay. Bạn tốt dần lên.
   Nhưng bây giờ, bạn không muốn là người bị nghe hứa nữa. Bạn bắt đầu có quyền hứa. Mất gì đâu nào, khi tất cả chỉ làm cho đời vui hơn lên, đáng mong đợi hơn. Bạn hứa sẽ chỉ làm thơ tình từ nay.
Sau cùng, thơ cũng không đủ sức để chở hết điều cần nói. Đâu là lối ra. Bạn không thể viết khác mình được, lại càng không thể làm theo người khác. Bạn vẫn chịu tiếng là không qua trường lớp, không học biết được nhiều điều hay trong sách vở, nên không tự biết được mình đang đứng ở chỗ nào, nhưng vì bạn làm nhiều mà thành chuyên, thành hẳn nhà thơ.
   Trong khi đó, văn chương bị một số ít bôi xấu vì những lối viết ẩm ướt, hoặc nó làm dơ mặt người đọc vì nói bẩn. Viết bạo quá, thành ra thấy thô. Có đứa hay văng tục, chỉ muốn gọi nó bằng mày. Bạn cũng vì vụng cả nói nên ngại, ngại chửi, thôi kệ chúng. Bạn sẽ mừng vì trong số những kẻ theo thời, không có mình.
   Và vì không muốn dây vào, nên bạn chỉ còn biết làm thơ cho Em.
   Dĩ nhiên là trong đó chỉ có hứa, về một cõi không có thực khác. Người ta dễ dàng tặng nhau hết cả, vì ... cũng chỉ mới là hứa thế thôi mà. Nào ai trách đâu.
   Chờ tức là đừng vội, là chưa phải lúc. Cái chưa có thì sẽ có, hãy cứ hứa với nhau vậy, và chờ.
   Chờ chẳng biết đâu là kỳ hạn. Không thế thì đã không phải chờ. Và ta cứ chờ cho đến ngày xong được cả một cuốn thơ.
   - Anh làm thơ tặng thì cứ viết chung là cho Em đi, còn viết tắt làm chi dễ hiểu nhầm. Dành riêng tặng một người là đủ rồi. Chán anh quá.
Thực ra, em không cần thơ của ai cả. Em nói:
   - Anh hứa thế, mà rồi cũng không dám. Thà là trễ hẹn còn hơn là không đúng hẹn. Nhát quá, anh sợ ai vậy.
Em nói thêm:
   - Hứa là gì. Hứa là nói mà chẳng giữ lời. Hứa cuội là hứa hai lần hứa. Hứa hứa. Hứa tiên sinh. Trả lại anh cuốn thơ này.
...
              -Thì thôi , anh hứa lần sau sẽ không hứa nữa.
 (Cho E., có khi nào em tình cờ đọc được, thì nó là lời hứa mà anh xin gởi lại)
Related Posts with Thumbnails