(hay là nói chuyện riêng với bàn phím)
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Mưa ập đến như đùa. Nước ngập như bị lụt. Bây giờ, mưa chỉ còn là nỗi khổ. Điều này làm ta quên đi là nó vốn rất dễ thương. Ngày đó cũng lâu rồi, ta từng yêu lắm một bờ vai nhỏ, áo dài trắng ướt mưa. Qua rồi cái tuổi biết đứng nhìn mưa mà ngơ ngẩn. Nao lòng vì nhớ, vì chót yêu. Chẳng phải yêu người, không cần sự có mặt của ai cả. Chỉ là yêu mưa.
Thế ra tôi đang yêu đấy. Cái thằng tôi chưa chịu già. Tôi không biết là mình đã quá tuổi yêu rồi. Chỉ còn chỗ cho thơ thôi, anh à. Lại là Duyên. Tôi sợ tên em quá. Vậy em muốn tôi ăn chay nữa đây mà. Duyên à, oan cho mưa, nó chẳng có tội gì đâu. Chính nó còn không biết trôi ngã nào, thì kể gì là anh. Anh chẳng có tội. Tội nghiệp.
Tôi đã đi dưới mưa như thế, và chưa định về đâu cả. Gặp em thì đã gặp rồi, nhưng chẳng đủ. Thì mưa ơi, cứ trút xuống đi.
Tôi thuộc được vài bài thơ về mưa. Chiều mưa nó có cái chiều sâu. Vẻ đẹp chìm đâu đó, nói mãi không hết được, và chỉ em mới thấy. Nhưng em chỉ cần nói ít thôi, vì nó là thơ.
Duyên gọi cho tôi:
- Mưa chỉ là cớ, và anh cũng vậy, em cần cả hai, để có cho em một điều mới. Nó không lạ với ai, nhưng tự em muốn thì chẳng bao giờ được. Nên cám ơn anh.
- Thật thế sao. Chỉ có vậy thôi à.
Em mượn anh thì có. Không phải em cũng cần một người hiểu mình sao.Thì tôi vẫn là kẻ thường “ăn” thơ của nàng. Em nói vì mưa quá, phải ở trong nhà, không đi chợ được, nên đành chậm ra thơ. Thơ phải đợi hứng, nhưng vì buộc lòng thì phải viết đều như thế thôi.
Em tôi, một bài thơ trong một ngày. Và tôi vẫn no mỗi sáng, khi vào mạng để thăm em.
Phần lớn người ta thành nhà này nhà kia, chẳng hạn, đều là do yêu. Dại mới không yêu để là một ai đó khác với mình. Ta sẽ không còn là ta nữa. Em tôi thì khác, chỉ cần viết để trải lòng mình, mặc cho ai có đọc hay không, trừ ra một số người thân, trong đó có cả tôi nữa. Ông trời vẫn đày đọa nhà thơ, mình đã khổ, còn kéo thêm người khác vào. Vậy là, có thêm một người yêu và cố làm thơ, là tôi. Ở ta, chỉ cần giỏi một nửa thì đã nổi tiếng rồi, nên làm thơ hay hơn một nửa là đã thấy được lắm. Không biết chừng, rồi đây tôi cũng sẽ là một nhà nào đó.
- Anh tưởng mình cũng vơ vẩn làm được cái gì. Một bài thơ như em có, chẳng hạn. Khó cho anh quá. Bình thường thì làm sao mà viết gì được, dù chỉ là một dòng chữ có vần. Viết lục khục như anh Mậu thì được, nhưng cũng phải biết căn lề, mỗi dòng cứ thụt hết vào giữa cho chắc ăn. Chẳng hạn.
… Mưa đã liền mấy ngày. Tôi vẫn cố tìm dịp để gặp em. Chẳng cơn cớ gì, nhưng nhớ quá thì gọi. Em luôn bận, dù không hẳn là thế. Trong giờ thôi nhé, nha anh. Sợ em sẽ quên tôi, vì cái mới quen chưa đủ để gọi là bền, là nhớ. Rằng thời gian sẽ không được kể đến, khi người ta dường như đã thuộc về nhau. Tôi chưa là gì với em, nhưng đã tin là từ ấy chỉ có nàng.
Một buổi sáng, em nhắn tin chúc tôi có tình yêu mới. Tôi chối làm gì có, thì em nhắc là anh đang có đấy. Em vẫn chờ nghe điều sẽ nghe. Và anh thì chẳng dám nói thẳng. Em biết anh muốn cái gì rồi. Muốn nhiều hơn thế.
Thời nay hy vọng đã thành của hiếm, vì có ai cho không cái gì đâu. Việc tôi được sống thêm một ngày có ý nghĩa, trong đó hơn một nửa là hy vọng, cũng đã là may lắm rồi. Mua một tờ vé số, để được đợi những một tuần, thì vẫn lời quá đi. Chính tôi mới phải cám ơn em.
Những ngày sau đó, em không gọi cho tôi. Ừ thì em bận, có cần phải có tôi nữa đâu. Em vẫn nhắc tôi phải làm mới mình. Luôn luôn, ngồi vào với bàn phím là phải refresh. Giờ không ai nhắc nữa, nên tự tôi phải cũ đi.
…
Con đường lúc này đã ngập. Người ta đi chậm lại, họ như nổi trên sông. Tôi trôi đến con hẻm nhỏ. Đường chỉ vừa đủ cho một chiếc xe chạy. Người đông thêm, nhưng đường lớn chẳng rộng ra, nên tất cả đều nhỏ lại, như những con rối nước ... Em đang trú mưa nơi đó. Không, em không bị ướt, vì có một tay nào đó đang đứng bên em. Chắc lại chuyện thơ. Cũng mừng thôi, nếu em lại có thêm một nguồn hứng nữa.
Tôi kéo cái nón xuống, chẳng muốn em thấy tôi, lại khó xử ra. Không thể quay xe đi để tránh mặt. Chỉ lo em sẽ mất cái hứng cho bài thơ mới. Tội cho anh chàng kia, một nạn nhân mới của thi ca, đang đưa cái lưng rộng ra mà che mà chắn. Trong tay anh ta có cái gì như một cuốn thơ. Ánh mắt em vẩn buồn, dù không thấy tôi. Chắc lại sắp có chục bài thơ mới, viết tặng chỉ một người.
… Thôi đành vừa lòng với mình vậy. Trời vẫn đang mưa đấy. Tôi nhủ thầm. Mình sinh ra chẳng phải để cho thơ. Ai muốn xẻ ta ra để làm … thơ thì cũng là đã làm được một việc tốt. Tôi cũng vì thế mà góp được cho đời cái gì đó rồi. Vậy phải vui lên chứ. Không, còn thiếu mồi. Muốn đủ vui phải ra đó.
Vậy là tôi đi ăn chiều , một lần nữa thấm thía thế nào là chiều mưa, với bia hơi của Hà Nội Quán. Cái lạnh thấm vào người, cái lạnh của mùa thu riêng có của Sài Gòn. Tôi chưa tin ai nói Sài Gòn không có thu. Giống như người ta hay nói đến chiều mưa, chứ không ai nói sáng mưa cả.
Cái quán nhỏ và bẩn, nhưng rẻ và ngon nên vẫn đông khách. Ở đây, chắc không ai phải cần đến thơ. Có một cháu mang báo tới mời tôi, lẫn trong đó có vài cuốn thơ mỏng. Ít ai mua lắm cháu ơi, giờ in ra để tặng nhau coi chơi thôi. Có được tấm lòng là quý rồi. Cháu nói: thì cô ấy cũng cho cháu mà.
Tôi nhớ Duyên nói: thơ đã in ra rồi tức đã được sinh ra, và nó bắt đầu có cuộc sống mới. Không cần ai phải nuôi nó nữa. Ừ thì rồi sau đó, người ta cũng sẽ quên cái nguồn thơ, cái mà từ đó nhà thơ có hứng để viết. Bây giờ đâu cần phải báo in, báo mạng cũng nhiều, domain lại free, serve đang rộng chỗ.
Tôi lấy dùm cháu bé vài cuốn. Và lại là Duyên - trang đầu tập thơ thấy có dòng đề tặng: Cho anh.
… Mưa mau, ta tưởng cũng quên được một lần gặp, nhưng vì mưa cứ nhắc, nên lòng nhớ mãi.
Tôi thề sẽ không biết thêm một câu thơ nào nữa. Thơ chỉ có nghĩa là ngắt xuống dòng và thật nhiều chấm lửng, nghĩa là anh và em, là còn và mất, là đau và không đau…
Tôi bỗng thấy thèm được ăn cái gì quá. Vì cái đói trong bụng là đói thật. Nó lại đang đùa tôi.
…
Thật may là đời tôi không phải cứ buồn mãi. Ngày hôm sau Duyên nhắn tôi: Do la ong xa em day, theo em ghe lam, hoi em cai dong viet o dau trang : “thang nay la thang nao!” Uot het ca cuon-tho-em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét