9.12.08

Điếu thuốc dở


Điếu thuốc dở
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)

Hắn tìm chỗ ngồi quen, và cứ vậy hút hết điếu này đến điếu khác.
Hắn đã muốn bỏ thuốc. Dễ lắm, vì hắn đã bỏ tới cả chục alần.
Có thằng bạn cũ lại bỏ được, vì con nó không có tiền ăn sáng. Một gói thuốc bằng cả mấy gói xôi.
Nàng vẫn gọi cho hắn, câu đầu thường hỏi là: Anh ở đâu đấy, đang làm gì, có nhớ em không ?. Có nhớ không ư ?. Chẳng phải nhớ, mà chỉ là nhớ cái thói quen tìm đến nhau thôi. Cái sự cần chính là cái đang thiếu. Nhớ cái thiếu đó.
Nó không hẳn là một đam mê, và cả hai cũng không gắng tìm cho nó một tên gọi. Chẳng là gì cả. Cần thì tới. Chỉ là vì thiếu mà tìm đến. Vội trong một chốc rồi lại đi. Thế thôi. Không có hẹn trước. Không một lời nào cả. Ngày mai chẳng là gì .
Họ là hai kẻ không dám nhìn thẳng. Không thể cùng nắm tay nhau để đi vào chỗ nào đó đông người, vì sợ đụng, sợ phải gặp người quen. Làm mặt lạnh, rủi có gặp ai thì vì ta đang đi đâu đó có việc. Thành ra tránh người cũng chẳng khác gì tự tránh mình.
Và họ sống vậy đã một năm. Nàng và hắn, không có lời hẹn trước nào, nhưng ngầm với nhau rằng chỉ có vậy thôi, không ai đòi hơn. Món ăn thêm, có no cũng không là đủ.
Cái thứ hắn hèn, chỉ dám cho một nửa. Về nhà toàn nói thật. Cô vợ không hay biết gì cả. Còn nàng, thích thì cho nhau, buồn thì cắt.
Có những điều mà người này nói là phải nhưng người khác nói không phải, và có những việc xảy đến mà không cho ta có dịp nào được nghĩ lại, không còn kịp nghĩ là phải hay trái nữa.
Hắn và nàng, chẳng ai có tội. Cái thứ bù vào cho đỡ thiếu hụt cũng chỉ đủ thôi, chứ không thay thế luôn được. Hắn cũng không buồn nghĩ tới việc phải thay. Hắn chưa bị buộc phải chọn một trong hai, tức phải bỏ lại một người. Chỉ muốn thêm mà không bớt gì cả.
Hắn và nàng như hai kẻ mê lầm, biết sai mà vẫn làm, vì tham mà không bỏ được. Hóa ra họ là những kẻ ăn không no. Họ cần được lấp đầy, cái khoảng trống cứ đeo bám họ mãi ấy.
Nàng nói, thực ra nàng cũng như hắn, cố để nặn cho ra cái người yêu không có thực, vì nếu có, nó cũng không phải là kẻ đang nằm đây, chỉ xong việc là thôi. Hắn đang ngủ ngon, một giấc ngủ ngắn như đã quen. Hắn quả thực chẳng phải mẫu người nàng chọn. Nhưng nàng cần hắn. Thật buồn, cả hai đều đi tìm cái không có. Biết là không có.
Hắn có thể ngồi im để nghe những chuyện không đâu nàng kể. Hắn nằm đấy, ngay nàng. Cái khoảng lấp đầy là nàng đây, đang có mặt, nhưng không đủ cho hắn … Còn nàng, nằm cho hết cơn buồn. Đến lúc phải chán rồi, kể mãi một chuyện, nói mãi một chuyện. Cái quen nghe đã thành chán nghe. Cái cảm giác có nhau đó không thật. Nàng không mất nhiều thời gian để nhận ra hắn chưa bao giờ coi nàng là gì cả. Chưa bao giờ. Dĩ nhiên hắn chỉ cho được những gì mình có. Mà hắn đâu đủ nhiều để cho. Hắn rất tỉnh để chơi cuộc chơi an toàn.
- Mình chỉ biết cái thực, cái đang có. Nếu là quà tặng, thì trao cho nhau. Thế thôi, đừng tìm cho nó tên gọi. Được không ?. Anh sợ phải làm lại, một lần nữa.
Bây giờ, chồng nàng chắc cũng đang ở một chỗ nào đó như nàng - “Anh đi công tác” !. Nàng nói với hắn nàng ghét sự trí trá. "Thế em đang ở đây với anh thì là gì. Không là trí trá ?."
Thực ra cả hai đều có lý do của mình và cứ quanh quẩn với ý nghĩ mình không phải là kẻ có lỗi với người ở nhà. Nhưng lần này, họ không mất nhiều thời gian ở phòng trọ, họ cũng không làm cái chuyện đáng ra phải làm. Có quá ít thời gian để hiểu nhau.
Họ đi ra với cái khẩu trang che gần hết mặt. Và trở lại chỗ đã từng gặp nhau lần đầu. Thì thế. Có đầu có kết. Vợ hắn chưa nói lời cuối với hắn, nhưng nàng đã đoán ra, chỉ thở dài. Hắn không chịu nổi điều đó hàng đêm. Với vợ con, hắn còn là người cần thiết. Còn hai đứa con, chúng vẫn nhìn cha với cái nhìn của người buộc tội.
- Chắc là anh cũng đang cần bạn. Em thấy con mắt anh như vậy. Hơi có cái gì buồn.
- Sao lại chỉ hơi. Nhiều. Buồn nhiều.
Thật lạ, nàng đến với hắn như thế. Có lý do: nàng phải nói cho hắn không hiểu lầm. Một mẩu tin của hắn hẹn gặp nàng đã lọt vào tay chồng nàng. Chàng ghen lồng lên. Chồng nàng đấy, kẻ tự cho mình cái quyền được lừa dối, còn nàng thì không. Nàng chữa rằng hắn chỉ là bạn mới quen, là người tốt. Còn hắn không bỏ lỡ dịp được gặp lại. Hắn nói ngay: Anh thích em, anh không để em đi mất nữa.
Hắn nói “muốn gặp nhau, thì bỗng cũng là hay. Đấy, mưa như thế, không về được… Cái không đó có thể là không muốn về”. Hắn nói đúng, và nàng đã ở lại với hắn.
Chiều mưa đó, nàng về muộn. Nàng ngạc nhiên với cái mới mẻ mà trước đó chưa từng trải. Chưa ai nói với nàng như vậy cả, rằng nàng dễ thương. Và tà áo dài là tất cả với hắn, vì hắn là họa sỹ.
... Nàng đang cảm thấy nó, như là nó ở một chốn nào khác, xa lắm. Nhưng là ở chốn nào…
- Anh nói yêu tâm hồn em thì em mới tin có một nửa. Nàng tự cười mình, còn trẻ gì nữa mà nói chữ yêu.
- Anh có yêu vợ anh không.
- Trước đây thì có. Chỉ sống vậy vì nghĩa thôi.
Anh đừng ngại vì phải trót khai với em. Em cũng vậy thôi. Cũng đi tìm như anh. Nếu gia đình vẫn là chốn bình yên, và người ta được no, thì chắc sẽ không có ai phải vì đói mà đi tìm cái gì ở đâu khác.
Thực ra hắn cũng là tuồng quen nói dối, cũng như chồng nàng thôi. Nếu phải ghê tởm, thì chắc phải gồm tất cả họ lại. Thế thì sao không giả ngây, cho yên chuyện, để lũ trẻ còn có bố có mẹ. Từ lâu nàng không còn tin vào chồng mình nữa. Cái chỗ dựa bấy lâu, niềm tin của nàng chừng ấy năm trời đã không còn. Chồng nàng không bỏ mặc chuyện nhà, nhưng đã coi nhẹ gia đình. Nàng đã khóc bao nhiêu, và thật buồn cười, lại tìm một bờ vai lạ, để dựa vào mà kể lể, mà trách hờn. Tại sao nàng lại đi tìm câu trả lời ở hắn. Rồi cứ sống vậy, không thật với mình.
Mỗi ngày, nàng càng thấy rõ điều đó hơn. Nàng không tin vào mình nữa, nên không còn tin ai được. Nàng nói với hắn:
- Em chỉ biết vui được lúc nào thì vui. Em không ước được có anh mãi. Không nói ra lời bao giờ, nhưng trong thẳm sâu, nàng biết vẫn còn yêu chồng. Nàng đã tìm cách trả thù chàng, vì không còn lối thoát nào khác.
Nàng muốn thoát ra, nhưng thật khó trốn mình. Cuộc tình vụng cứ thế kéo dài. Nàng như kẻ sống vờ, sống trong cái vỏ, không còn thấy có lỗi với chồng nữa.
Bây giờ, nàng ngồi đây với hắn. Nàng vẫn đang cảm thấy nó, cái gì đó như là tình ái, mà sao lại không có thật, không thể là thật. Đã thấy nhiều lần mà dường như chưa bao giờ thấy cả. Đã làm xong rồi nhưng chưa phải là xong. Đến với hắn, là bước cái bước sau cùng xuống vực thẳm, là cái tối, cái u mê.
… nàng lại khóc:
- Mình chẳng thể tiếp tục sống mãi thế này anh ạ. Em sống bên cạnh anh, nhưng chưa bao giờ thuộc về anh.
Nàng không dám bước tới nữa. Chính ta đã đẩy chàng rời xa, và thật đáng sợ, nếu chồng ta lại có con với người đó ... Nàng nhớ lại những ngày đầu có vợ có chồng, chàng nâng niu những cái áo lót mua tặng vợ.
... Có lẽ, rồi nàng sẽ phải học biết cách chịu đựng. Nàng cần hiểu nhiều hơn về chính cái điều vẫn làm nàng khó chịu. Cần hiểu lấy chính ta để chấp nhận cái khác của chồng mình. Nhìn lại, nàng đã mất quyền nhìn thẳng vào mặt chồng rồi.
Hắn nói:
- Mình đã sống vậy, nhưng không khi nào là trọn vẹn. Ngay cả anh cũng có thuộc về em đâu.
- Em định nói thì anh nói trước rồi. Em cảm thấy mệt hơn vì cứ tự dằn vặt mình. Thì thôi. Trả anh về với vợ anh. Nếu anh nghĩ phải cám ơn một người nào, thì người đó phải là em.Vì em hiểu anh.
Không có thuốc hay chữa cái cô đơn của em. Cả với anh cũng vậy.
Có nhiều loại thuốc gây ngủ, nhưng cũng có thể ngủ ngon mà không cần thuốc.
Hắn vẫn đóng vai người chồng tốt, nhưng không đủ tốt để làm bạn với con mình. Hai đứa con luôn chờ hắn. Một hôm về muộn, hắn nghe con bé thủ thỉ với mẹ: Mẹ khóc hả mẹ. Mẹ biết ba còn thương mẹ mà.
... - Anh có buồn không ?. Nàng nói lời xa nhau thật dễ dàng. Chẳng phải anh cũng muốn vậy sao. Nhưng em mới là kẻ chịu thiệt nhiều hơn. Em đã chịu đựng, và không định sống thử.
Mình cùng từng uống thứ rượu ngon, nhưng không được uống nhiều.
...
Nàng sẽ trở về, và sẽ không nói những lời khó chịu nữa. Nàng đã gói chặt nỗi đau, từ bủa vây mọi đường.
… Hắn lại tới quán ấy và tìm cái góc cũ. Chỗ ngồi vẫn là cũ, và chút kỷ niệm cũng theo đó cũ đi rồi. Hắn ngồi buồn một mình và uống. Có còn nợ gì nhau nên chưa bỏ được chăng. Vết thương khó chữa nhưng chắc vẫn còn lành được, rồi cũng quên được thôi.
Hắn sợ phải hút lại điếu thuốc dở. Hắn nhìn thấy gói xôi của con mình. Và nghe con bé nói : Bố bỏ hẳn thuốc rồi mẹ ạ.
04/2004

3 nhận xét:

  1. Chiều mưa đó, nàng về muộn. Nàng ngạc nhiên với cái mới mẻ mà trước đó chưa từng trải. Chưa ai nói với nàng như vậy cả, rằng nàng dễ thương. Và tà áo dài là tất cả với hắn. Tội lỗi từ đây phải không?Người ta chết vì mật ngọt.
    Chuyện tâm lý tình cảm nhưng không tìm được lối ra
    Nam vui nhé

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn chú Đương. Chuyện nhỏ này cháu có đưa cho mấy cô bạn đọc thì họ không thích. Cháu cũng sợ chuyện này đâm nói hay về tay đàn ông quá. Chúc chú vui khỏe ạ.

    Trả lờiXóa
  3. Có một lần nghe Nam :vẽ hai ngon j núi đâu lưng lại nhau và giữa hai sườn giáp nhau có giải sáng mơ hồ huyền ảo. Vì ở đâu đó có câu nói trứ danh;
    Hình như là ..em muốn được anh yêu như chính những gì em có.Em hạnh phúc thực sự khi gần anh vì lúc đó em được sống con người của chính em.
    Có lẽ đó là tư tưởng của thẩm mỹ của bức ảnh đó có phải không người nghệ sĩ đa tài
    Chúc sức khoẻ-vui

    Trả lờiXóa

Related Posts with Thumbnails