4.12.08

Thơ blog

Thơ blog
(tặng Em blog)
Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Lâu rồi, nên quên cả. Chẳng phải không nhớ, nhưng vì mỗi lần nhớ là một lần thêm buồn, lại thôi không dám. Từng thề không dưới một lần, là sẽ chẳng thơ nữa đâu. Đành quay mặt đi, nhưng vì vẫn còn mắc nợ, nên phải trả. Thì, cứ còn nợ, nhưng xin chưa trả đủ, để kiếp sau còn gặp lại. Để được yêu như thế nữa, thêm một lần yêu – thơ.

Thơ là kẻ giấu mặt, chẳng rõ hình, nhưng cứ bám theo làm khổ người mãi. Nó làm khó ta cả trong giấc ngủ, trừ ra những khi được mơ về một cõi khác, nơi ấy chẳng có thơ.
Thơ không xuống dòng được, lại cũng có cái hay. Nửa tin nửa ngờ, hay đây là dòng thơ mới. Chẳng cần căn lề, chẳng buồn chấm phẩy, cứ dài mãi như mưa lụt giữa mùa. Mưa thấm vào ta đến lặng người đi, vì mùa thu nào mà chẳng lạnh.
mùa thu
bậc thang
chẳng lạnh
hỡi Mai-a (copxki)
khó xuống dòng quá.
… Những đoạn đường đi qua, thử dừng lại mà ngẫm, đều chứa trong đó cái chất, đủ để bật lên vần. Chỉ vì ta chưa kịp nhìn ra nó, trước khi nhận thấy phải làm cái gì để có tiền vào ngày mai. Để sống và để … thơ.
Thơ mang giùm nỗi nhớ, vì chẳng thể cho ta có lại những ngày đầu, nên ta chỉ có cái quyền được nhớ thế thôi. Buồn vui có đủ, chỉ yêu nhau bằng lời. Chán chưa.
Có những lúc phải buồn nhiều, thì kệ blog. Bỏ mặc nó đấy mấy ngày chẳng thăm. Nó bị giận lây, và may mà blog chưa biết nhắc ta phải mặc áo ấm, hay đừng thức khuya nhiều nữa mà bệnh ra.
Mưa, sẽ đứng giữa trời mà khóc, vì trang viết chẳng đủ chỗ cho ta. Em hay là anh, sẽ chẳng nghe được lời gọi nhau, vì nói to thì người nhà sẽ nghe thấy, và sẽ hỏi ngay mình vừa gọi ai.
Coi chừng ổng biết.
Thế, biết phải khổ vậy thì cũng bỏ sớm đi rồi, cho xong.
Mấy đứa em nó vào blog trước mình, chúng bảo: anh lại sắp khổ rồi. Thì được khổ ngay. Một ngày ngủ thiếu đi mất vài giờ, và ăn cơm thì dùng muỗng tay trái, để tay còn lại bận xuống dòng, enter. Mắt thì lúc nào cũng vừa nhìn gần vừa nhìn xa, vì cái bọn fonts khó bảo quá.
Anh. Em. Vậy là ta cứ ngơ ngác như ngày nào ấy, để nhìn nhau như trẻ con.
Đời là bao nhiêu cái gạch đầu dòng, cho những việc chưa làm được. Giờ già rồi, chỉ còn lại một, nhưng cái gạch này lại là cái gạch để bắt đầu. Và ta lại khổ lắm, biết không. Gạch dưới và đổi màu cái dòng này thế nào nhỉ, chẳng biết phải hỏi ai.
Thơ tôi ngày ấy và bây giờ khác lắm. Nó đã thoát ra khỏi báo tường, nhưng vì thơ muộn nên giật cục. Bạn sẽ hiểu mà bỏ qua cho cái còn non của tôi. Ít ra, tôi đã tập biết nói chuyện được với mình, rằng tôi vẫn có ích đấy. Vì thơ không có tuổi, nên trên trang đầu admin., tôi thuộc lớp thơ trẻ lâu.
…Tôi đánh dấu khối cho những dòng vừa viết, làm chữ nghiêng đi cho có vẻ thơ. Và exit. Thôi sắp sáng rồi, chỉ viết vậy, còn để dành lại cho ngày sau. Thơ mà vội thì chỉ là thơ dễ đọc.
Thì vừa lúc nhận ra vợ tôi đang đứng sau lưng mình, từ lúc nào. Em đã thấy hết cả rồi. Tôi chưa làm gì sai, nhưng giật mình, vội tắt ngay cái màn hình. Chỉ là bản năng tự vệ.
… Không, dù mắt đỏ hoe, vợ tôi chưa khóc, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi, em nói:
- Anh làm gì mà phải dậy vào khuya như thế. Có gì thì cứ nói với em. Em chịu đựng được.
Tôi hiểu vợ tôi. Chẳng phải mình em đâu, tụi mình cùng chịu đựng nhau cả chục năm rồi. Tôi biết em đã phải khổ nhiều vì tôi, và sẽ còn khổ hơn, nếu …
-Lớn rồi có gì thì nói, sao lại phải thư từ.
Trời ơi, đã trốn vào nơi này, tưởng đã yên được mà chẳng xong. Xin bị bám ngoài đời thôi, đừng theo tôi vào tới tận đây.
Nhưng mà, em mới chỉ đọc cái mở đầu và cái gần kết. Phải coi cái khúc giữa mới hiểu anh:
Đừng bỏ đi em
Cái khúc giữa
Tội anh…
Em đã đi rồi hở em
Và anh vẫn là kẻ muộn màng
Viết không sợ người ngoài đọc, nhưng người nhà mà đọc thì nguy. Tôi dài dòng nói cho vợ hiểu, nhưng em chẳng chịu tin, mắt đã thấy có ngấn nước:
-Em chẳng việc gì phải khóc, có đứa nào nó mang được anh đi, thì anh đi, chả muộn. Mà em tức lắm, nhà nó ở quận nào?.
Vợ tôi không làm ồn lên, em biết có làm to chuyện cũng chẳng ích gì. Thơ cũng có cái độ chai của nó, đôi khi được gọi là niềm tin. Thơ không bắt ta phải thử một lần nói thật, vì ta có dối bao giờ, ta chỉ nói quanh là chưa yêu, hay yêu rồi nhưng sẽ không thế mãi. Vì yêu mà nói dối thì chưa phải tội. Tôi biết ngoài thơ, tôi cũng còn biết thương ai. Khi vào blog, thơ là tất cả, nhưng rời nó ra, thì tôi biết ai ở chỗ đó rồi.
Đấy là do em đã đọc được câu: mấy ngày rồi không ghé nhà, nên em hỏi nữa:
-Anh tới nhà nó nhiều lần rồi. Nó có nhà, thì cần gì phải đi đâu, có gì mà phải hẹn. À, hẹn nhau một tuần mấy lần đây mà.
Im lặng. Biết sao được.
-Em biết em già rồi, thịt nhão ra rồi.Vợ tôi bỗng đổi giọng nỉ non:
-Ngày trước anh cũng đã từng yêu tôi. Còn làm thơ tặng nữa mà, còn giữ cả đây.
Im lặng. Còn thế nào được nữa.
-Tôi làm anh chán từ lâu rồi mà. Chắc con này nó phải trẻ, phải mặn hơn tôi. Anh bóc tem nó, anh chết. Rồi có con với nó, tôi còn sống làm sao nữa đây, hả giời.
-Thôi thôi mình ơi, đừng, đừng, anh xin. Anh vào nhà, nó là cái nhà. Rõ khổ, tôi vốn dốt máy móc, nên chả biết giải ra sao nữa. Hỡi IT, người còn lờ mờ hơn cả thơ nữa. Thiệt thòi như thế, với nhà thơ tôi là cái thiệt tới hai lần. Thì chắc chuyến này phải thôi thật.
Thơ còn thêm nước mắt của vợ mình, thì thơ làm gì. Chưa đủ khổ hay sao.
Đôi khi, thơ, em ác lắm, bắt ta phải đợi một đời, gặp nhau một lần, để rồi cách xa. Lúc ta tìm em hoài mà không thấy, là lúc em chẳng thể được viết ra.
Thôi chẳng phải chờ ai cho khổ thân, vì đời chỉ có một.…
Tôi chỉ viết lại đây những gì còn nhớ được, vì ngày hôm sau tôi nhắn hết với các bạn: Mình đóng cửa nhà mình rồi, cám ơn tất cả.

1 nhận xét:

  1. Chào Nam : Đây là bản tình ca của blog đây.hay lắm
    vui nhiều

    Trả lờiXóa

Related Posts with Thumbnails