Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Gia đình là điều ta đã chọn, một lần cho một quãng đường dài sau đó. Ta sẽ là người có phước, nếu đi được tới cùng đoạn đường đó. Mọi người sẽ nhìn vào, và cho rằng ta đã gặp may.
Em không nói gì về cuộc sống riêng, và dè dặt hơn khi được hỏi. Điều buồn đeo theo mãi, khiến em co mình lại, và đó như là cách tốt hơn, để lòng khỏi thêm một lần nữa phải đau.
Cố gắng của anh không làm mình hiểu nhau thêm, và đời em lại càng là một câu hỏi. Dường như trước đó, đã không có người bạn nào gần em để cùng chia sẻ. Em chịu lấy nỗi buồn một mình, và sống vậy đã nhiều năm.
Em lớn lên mà không có câu hỏi nào về việc phải tìm một chỗ đứng trong cuộc đời. Mọi cái với em quá dễ dàng. Một đám cưới hạnh phúc, và em nhìn những chuyện buồn của bạn bè như là chuyện của người, chẳng bao giờ lại xảy đến với mình.
Điều buồn đến sớm với hôn nhân, khiến em bắt đầu nghĩ về nghiệp báo. Sao mình phải gánh lấy nó, như một cam chịu, ở ngay những năm đầu của cuộc sống gia đình. Một cách tự nhiên, em đi tập thiền. Nó là thứ thuốc không cần uống. Những giờ thiền giúp em ra khỏi nỗi buồn, chẳng khác gì bỏ được chỗ tối mà sang chỗ sáng. Vui buồn đều quên, không còn quá lo đến việc được hay mất.
Nhưng câu trả lời lại nằm ở những bài học đầu tiên của đạo Phật. Và em hiểu là sau cùng, mọi việc đều như đã được sắp đặt. Căn duyên có từ đời trước, phải chịu báo nhiều kiếp sau. Hạnh phúc như là một điều xa xỉ, là một đặc ân, trời ban cho ai thì người đó được. Ai thấy khổ mà không nản, nhưng phải sao thì mới được coi là sướng hay khổ, hóa ra cho nó thế nào đều là do mình cả. Nếu xem bất hạnh là điều không thể tránh, là việc phải trả cho xong, thì ta phải sẵn lòng mà nhận lấy. Khổ thay, em chỉ biết được điều này qua nhiều năm sau đó, và đã muộn cho ý định quay lại, làm lại.
Ngoại tình thường là do bị bỏ đói. Ly thân là cách đẩy người chồng đến chỗ có nhân tình. Khi mọi việc đi xa hơn, em tưởng đã không thể quay lại nữa. Lúc bắt đầu lạnh nhạt với nhau, em chưa nghĩ ra được điều này, nên đã chậm quá rồi.
Em nhìn sâu vào mắt tôi, và giữ để tôi không nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt đẹp và thật buồn, tôi đã yêu ánh nhìn đó biết bao:
- Em nói điều này... ngày hôm qua em còn tin là anh yêu em, nhưng hôm nay thì không.
Nếu anh có một câu trả lời vào lúc đó, thì mình đã là của nhau. Mình đã ở ngay cái lằn ranh của sự cho nhận. Trước đó, thì em nói không, vì đã quá đau khổ với mọi chuyện, không phải với chồng em, mà với anh ấy. Quang đã đến với em, vào lúc mà em không còn có chỗ nào để dựa vào. Nỗi buồn dường như là gấp đôi, vì đúng vào lúc em ra khỏi nhà, thì trong tay không có gì cả. Em đã mang cái giấy chứng minh đi cầm, để có tiền mua đồ ăn cho con. Em vào tòa án nộp án phí, rồi trở ra, đều gặp một cái nhìn thông cảm và chờ đợi, cho đến nhiều ngày sau đó.
Quang đã tìm mọi dịp để đến với em. Em không hề biết những cố gắng đó, chỉ biết là mình đã quá đau lòng để không còn nghĩ đến điều gì cả. Em dường như ít ngủ, người gầy đi nhiều. Em cần một bờ vai để tựa vào. Nhưng một năm sau thì em hiểu tình cảm đó chỉ là một sự ngộ nhận. Em tưởng đó như là tình yêu, nhưng thực thì chỉ là sự cần có nhau, khi mà cả hai đều cùng cảnh, và đến với nhau để lấp đi cái khoảng trống đã chịu nhiều ngày trước đó. Chồng em thì một mực đòi giữ lại hai đứa con, vì biết chắc đó là cách để em không ly dị được.
Chính lúc anh đến với em, là lúc em quay về với gia đình, và cũng chính anh đã cho em quyết định đó. Anh còn giữ được gia đình mình đến bây giờ, là vì anh tin vào sự vay trả. Và em cũng đã coi chuyện chồng mình có con riêng là điều mà đời em phải nhìn thấy.
- Anh có tin là người ta sinh ra đã có số mệnh không ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét