2.9.09

Chân dung phác nhanh

Chân dung phác nhanh
 Nam Hoài (Nguyễn HoàiNam) 
   Mẹ kể là thầy tử vi đã coi số cho tôi từ nhỏ. Sinh ra đã có tướng làm thuê. Chỉ là người thường, không nghèo cũng không giầu, nhưng về cuối đời thì có khá hơn. Tiền chậm đến với tôi, mà có thì cũng không bao nhiêu, thường phải chờ lâu, nôn ruột lắm. 
   Số tôi không hưởng được gì ở cha mẹ, lại vì không chịu nhờ vả, nên suốt đời chỉ đủ ăn. Làm ăn có lúc lên lúc xuống, nhưng chỉ là làm công. Về già cũng giữ được một chức nhỏ, làm phó cho người, có danh mà ít lộc,cũng lại là cái kiếp nghèo mà thôi. 
   Gặp việc khó gì, tôi cũng một mình vượt qua. Trăm việc, việc nào cũng cố làm như nhau, làm lấy tốt, lấy đẹp, thế nên vì cầu toàn mà cứ khổ. Không làm việc nặng, nhưng lương vẫn thấp. Thân nhàn tâm khổ. Cũng có những sai lầm nhỏ, nhưng không đáng kể, vì ít tiền thì ít mắc sai lầm hơn. 
   Đường tài đã không thông, một đời phải lo nghĩ, đường làm quan lại là con đường hẹp. Phải biết chờ thời, biết đúng dịp, chuyện mới thành, mà biết chờ tới khi nào. Nếu mà mất trước được sau, thì cũng nên chờ. Muốn ngồi ghế cao hơn thì sẽ phải lập mưu, không thế không được, nên hãy làm phó thôi, cho được yên thân. 
   May là có được sức khỏe tốt, nên thường đi nhiều nơi, vì thế mà tôi cũng học được vài cái khôn của người. 
   Cũng phải nói thật, tuổi trẻ có nhiều điều ước, thường đi tìm cái nhất, và không chịu làm cái nhì. Giờ già rồi, chỉ còn có một điều ước nữa thôi. Hoặc không còn ước gì nữa, vì đã có cả rồi. Cái không có thì chắc là đã không thể có, vì ta không còn đủ thời gian để bắt đầu lại cái gì nữa.
  Thì thôi, bảo rằng đời có số cả, cũng nên lấy đó làm vui. Khi chết rồi, thì nghèo giầu cũng khác gì nhau, có mồ nào mà ghi trên bia là nghèo, là ít tiền đâu. 
   À, những lúc cần, tôi cũng là người đáng yêu. Tôi là người dễ, thường hay tin các em, nghe kể khổ là bao nhiêu đem cho hết. Cung nô bộc của tôi, nhìn vào thấy lạ, đóng đủ các sao Đào Hồng Hỷ, như thế bảo sao mà tránh khỏi không có chuyện này chuyện kia, nhưng biết khéo chiều vợ nên nhà cửa vẫn êm. 
   Cũng may là số tôi không được, nhưng được vợ. Tuổi tôi mà gặp vợ tuổi Hợi thì chưa phải tốt lắm, nhưng được vợ hiền, gia đình ít có điều tiếng với xóm giềng. Tôi vẫn mang tiếng là ăn lương vợ, vì có tiền đâu mà bạn bè nhiều, bao nhiêu tới tháng nộp cả mất rồi. Bạn bè cũng dần nhạt, có mấy đứa bạn ruột thì đều do nhậu mà thân. Khó mà làm vui lòng vợ, bao nhiêu cũng không vừa.Vợ tôi nói, không phải là em cần tiền, vợ chồng mình mong được sống dư mà không phải nhờ vả ai là tốt rồi. Ừ, tiền không là gì, chỉ là bao nhiêu thôi, thử không nộp đủ lương coi. Hay là lại mang đi cho con nào rồi.
   Tôi vốn chậm, thường không hiểu được ngay hoặc không hiểu đúng được cái thở dài của vợ. Nếu cứ trông sang nhà người, thì chồng em thua đủ mặt, mình ơi. Em không may lấy phải anh, nhưng cũng may là anh chưa đến nỗi như các bạn anh, họ chỉ vì thơ mà đến thân tàn ma dại. 
   Cái sự hiểu không như nhau với mỗi người. Khi hiểu ra phải làm cái gì khác để ra tiền, tôi bắt đầu thử. Làm đủ các nghề, trừ ra việc phải lừa người. Thế nên mong gì mà đổi đời được. Mấy đứa bạn gặp thời, than thay cho tôi, và cũng chỉ vẽ vài cách làm giàu nhanh, nhưng tôi không có gan làm như họ. Các bạn đều giỏi,ở chỗ dám liều, có đâu như tôi, mới nghe làm điều gì như là thò tay vào túi để lấy tiền của người ta đã sợ.
   Lạ, đời lại có những cái đôi khi, có những lúc chợt, lúc bỗng như thế. Có năm tôi được thần tài giúp, nên bao nhiêu việc hỷ đều có mặt, một tháng có mấy cái đám cưới cũng đi. Thầy phán, qua nửa năm sau thì tốt hơn, cuối năm sẽ được khá, có lộc ăn, có rượu thịt. Năm sau, năm sau nữa, qua hết mấy lần tam tai ... 
  Tôi đã sống vậy nhiều năm rồi, và cái tôi có thì tôi quý, vì nó là của tôi. Tôi sống đúng.
 ... 
   Nhấp miếng chè xanh tôi vừa hãm xong, anh nhìn tôi vẻ tin cậy: 
     - Phác sơ cái bản mặt tôi thế, chú vẽ đi nhé. Đừng nghĩ là tôi làm màu, nhưng lấy cái α800 mà chơi, quashop giả matière, rồi in số là xong. Nhưng khoái chú, vì chú nhìn tôi là tóm được rồi, giờ lại nghe qua chuyện đời nữa, thì họa thế nào chẳng có thần.
   Tôi nhớ nhiều năm trước, khi làm hòn non bộ cho vườn nhà anh, anh nói rất thật: 
     - Này, chú coi dùm tôi cái hướng bàn làm việc, sao nghèo quá. 
   Số anh chỉ đủ ăn, lương thấp, chỉ khoảng bằng năm bằng bảy người ta thôi, nhưng có hai cái nhà ở cùng quận, đi xe xịn, con cái học xa, nghèo vậy thì số đông như họa sỹ tôi đây không biết là cái giống gì. Tôi biết anh thường đi xa, nhưng anh nói chỉ quanh quẩn mấy nước châu Âu, còn châu Á thì chỉ qua lại vì công việc bắt thế, chừng nửa tháng lại phải đi. Anh thường than ít ăn cơm, chỉ uống bia thôi. Lâu lâu phải húp cháo, chắc là cháo ... bào ngư. Anh người Hà Nội, nhưng chắc gốc ở vùng than, vì thường nghe anh thở ra: Đời tôi thất bại, chẳng như ý mình. Phẩm chất lớn nhất ở anh là khiêm tốn, khiêm tốn một cách ... lố bịch. Người xứ Bắc Hà nghe mới hiểu cái kiểu hay nói quá lên, xỏ dọc xỏ ngang của anh. Riêng đám bạn văn chương, từ lâu vẫn lầm anh cũng chỉ là kẻ thơ thẩn thế thôi, không biết anh là một tay trong Bộ đó lắm người phải nhờ cậy. Anh còn giảng dạy mấy trường đại học, nhưng vừa rồi phải thôi, vì đứng thềm quốc gia phải học cao hơn. Với anh, chỉ có không làm được trò gì mới có thời giờ đi học thêm để có cái thạc sỹ. 
     - Già sắp về hưu rồi, tụi nó mới quy hoạch để đẩy tôi lên Tổng, cười chết được. Tôi đã không tranh, thì ai tranh nổi tôi. Anh móc cái điện thoại ra, tôi nghe thấy anh vừa mua rẻ được miếng đất đâu như dưới Bình Hưng Hòa. 
   Thấy tôi nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, anh nói: 
     - Không phải đâu. Đất để chôn mình. Mắc hơn cả giá đất sống. Mình muốn vợ chồng có đi thì cũng về chung một chỗ, con cháu chúng nó nhang khói cho cũng tiện. Này, hay là kinh doanh nghĩa trang, chú. 
   Một người tài, nhiều tham vọng, nhưng không toại ý, vì cái muốn của anh nó ở một cái ngưỡng khác, không như tôi và bạn. 
   Anh xỏ chân vào đôi dép lê, lên cái CB tàng màu súng, và ngoái lại:
      - Chú vẽ sao, mặc, ra được cái chất thằng anh chú là ổn. Bao nhiêu là bao nhiêu, hả, nói nhanh vậy đi. Bắt đầu nhé. Anh thêm:
      - Mà này, đừng có ra cái hình trắng toát nhé. Vâng, em đã rõ. Ý anh là tới giờ này mình vẫn sạch đây mà. 
Tôi sống đúng. 
30-08-2009            (Viết cho sinh nhật lần thứ 53)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Related Posts with Thumbnails