Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Không ngờ chỉ một ít ngày thôi, mình đã hiểu nhau nhiều như vậy. Anh đã nói dùm em rồi, vậy đâu còn cần gì hơn thế nữa.
Em không định đi tìm, và không đợi là sẽ còn gặp ai nữa. Có cần nhiều ngày hơn, để nhận ra lòng mình đã khác đi.
Em đã không có quyền được sống cho mình, đành giữ lại những ngày đẹp ấy, như là mình đã từng ở bên nhau. Giữa đời này, tìm được người hiểu mình như là điều không tưởng. Em thích anh, nếu đặt em trước câu hỏi có hoặc không. Nhưng anh nói yêu em thì lại khó cho em quá. Cảm ơn anh vì tất cả, cũng cùng nghĩa là em đã trả lời.
Em đã tránh để không làm anh tổn thương, nhưng không được, vì câu hỏi vẫn còn đó.
Anh trách mình vội vã, không đợi được lâu hơn, nhưng em hiểu anh. Em không muốn gọi tên điều mà em nghĩ, có thể thế này hoặc thế kia, và em đã không làm điều gì khiến anh hiểu lầm. Em cũng không dám đặt lại là vậy thì có sớm quá không, để một lần nữa anh hiểu lầm là hãy đợi. Em biết mình là ai, và không có quyền như vậy, có khác gì là không coi trọng anh.
Em cần người chia sẻ, nhưng khi anh đến lúc này, em lại chưa sẵn lòng để đón nhận. Anh mong cho em sẽ trở lại với gia đình, để mình vẫn là bạn của nhau. Ước gì em còn một trái tim lành lặn, để yêu và được yêu. Anh nói đúng, bản năng làm mẹ biến em thành người khác, khát khao hạnh phúc nhưng hy sinh chính hạnh phúc của mình. Dung nói:
- Anh giữ lại cho em con trâu này, dưới đó có ngày sinh của em. Và tên em nữa, tiếng Hoa, nên chị ấy không biết đâu.
... Chuyện xảy ra cũng lâu rồi. Tôi có một sưu tập nhiều loại lớn nhỏ, gồm trâu gỗ, trâu đá ...từ sau ngày ấy. Em mạng sửu, và lũ trâu sẽ nhắc tôi nhớ em.
- Anh đi đâu cũng mua trâu về.
- Trâu phải cày, mang thóc về cho vợ.
- Không dám đâu. Trâu làm gì có sinh nhật.
Nói vậy, nhưng năm nào, vợ cũng mua cho tôi một bông hồng trắng, để ngay ngắn trước bàn tôi. Ngày đó là sinh nhật của Dung.
Kẻ bị giam lỏng không thoát được những đòn nhắc lại.
Vợ tôi tuổi hợi, và không rõ đã bắt đầu học tiếng quan thoại từ khi nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét