Nam Hoài (Nguyễn Hoài Nam)
Cho đến khi đã có
hai thứ tóc trên đầu, lòng ta vẫn sợ phải nghe nói một chữ: không. Điều muốn sẽ
trở thành điều ước, và cứ là như thế, chừng nào mà ta vẫn chỉ đừng, không dám.
Thì ta sẽ nói với
nhau những lời khác hơn, khác với hồi còn trẻ. Không cần trước đó phải là bao
lâu, mới được coi là đủ để thật hiểu nhau. Em luôn hiểu tôi, nhưng tôi ơi, xin
hãy đừng hỏi, để đừng phải nghe điều không thể ấy.
Vì đó là câu hỏi
đã đoán trước được câu trả lời, ít nhất là bây giờ. Vừa xuống sân bay, em đã
gọi ngay cho con gái: Mẹ sẽ mua gấu trúc, mua hai chú gà nữa. Ba ngủ chung với
hai con hả, nhớ nói là mẹ vừa gọi nhé.
... Tôi cảm ơn
ông chủ đi cùng, và nói đùa là sẽ xin được hậu tạ, khi ông nhường cho tôi chỗ
ngồi cạnh em.
Trước đó, vì công việc, nên đã gặp nhau mấy lần, nhưng chưa bao giờ chúng tôi gần nhau đến vậy. Lúc này, ánh mắt nhìn chẳng cần phải dấu đi, và quả thật, nếu được vẽ, tôi có thể tả được đúng đôi mắt ấy, những nét rất lạ, trong đó chứa nhiều nỗi buồn. Tôi không thấy mùi nước hoa em vẫn dùng, nên cảm được cái mộc của người phụ nữ đang bước vào độ tuổi đẹp nhất.
Trước đó, vì công việc, nên đã gặp nhau mấy lần, nhưng chưa bao giờ chúng tôi gần nhau đến vậy. Lúc này, ánh mắt nhìn chẳng cần phải dấu đi, và quả thật, nếu được vẽ, tôi có thể tả được đúng đôi mắt ấy, những nét rất lạ, trong đó chứa nhiều nỗi buồn. Tôi không thấy mùi nước hoa em vẫn dùng, nên cảm được cái mộc của người phụ nữ đang bước vào độ tuổi đẹp nhất.
Những khoảng ngắn
đáng nhớ, trong đời có thể gặp, cũng chóng qua, rồi ta sẽ phải trở về nhà, ngủ
một giấc dài, để ngày mai làm lại công việc cũ. Khổ thay, công việc phải làm
chung lại ở một nơi xa, có những khi chỉ có hai người, ai hiểu dùm tôi là có
lúc nào đấy không yếu lòng ...Tôi phải nhiều lần nhìn tránh đi, để ngăn mình
không nắm lấy bàn tay ấy. Chỉ thế thôi.
Những câu chuyện
đầu tiên thường vẫn được bắt đầu bằng những điều chỉ nói riêng với nhau. Sao
anh biết, sao em biết?.
Cái số phải cầm
cọ của tụi mình giống nhau, vì sinh ra đã có sao Long, Phượng đóng hoặc chiếu
mệnh, phải làm thợ sơn, nghề xây cất. Không thể khác được, cũng như chuyện hai
kiến trúc sư ở hai cơ quan, cùng đến một nơi xa để tìm hiểu loại phân sinh học
dùng cho cây trồng, chẳng dính gì đến nghề cả, là một
cơ duyên, trong cái sắp đặt diệu huyền của trời đất.
Em hỏi: anh biết
coi bói không. Tôi được dịp may cầm tay người đẹp, và đùa: coi chỉ tay, chỉ
chân, coi luôn chỉ rốn. Cái ông này, xem dùm em sướng khổ thế nào. Chỉ tay của
em có sanh đạo đôi, hay mơ, hay cảm nên hay khổ, cũng giống anh. Đúng rồi, ba
coi cho em cũng nói vậy. Số đào hoa, lúc nào cũng có người theo. Anh thì theo
người, em thì người theo. Nắm tay em một lúc lâu, tôi phán: Ông trời không cho
ai hết cái gì, cũng không lấy hết đi của ai tất cả.
- Em
thích nghe câu này, cũng nghĩ vậy mà em còn giữ được gia đình mình cho đến bây
giờ.
... Khoảng bay
qua hai múi giờ dần ngắn lại.
- Làm
sao mà em cứ như là đi được vào bụng người khác vậy.
- Vì
bụng ta suy ra bụng người.
- Ủa,
hồi nào, ở trường, có ai dậy như vậy đâu.
- Em
học trường đời.
- Em
có những cái thích giống anh, vậy là tụi mình có được ba điểm chung nhau. Còn
hai điểm nữa.
- Sao
ít vậy.
- Thì
thang mười vậy, anh sẽ bẫy thêm cho đủ mười điểm.
- Nhưng
để làm gì. Chỉ cần một cú sét thôi. Em dẫn một câu tiếng Pháp, và thêm:
Sét, có muốn cũng
khó được. Có nhiều người muốn mà không thấy, cầu cũng không gặp. Em nhìn tôi và
hỏi: Anh bị sét đánh bao giờ chưa?
- Anh
bị trúng nhiều lần, chết đi sống lại.
- Anh
bị mấy lần rồi ?
- Anh
sống ở vùng cao nên thường bị luôn. Chứ đâu như em, ở đồng bằng thì hiếm gặp
lắm.
- Ý
anh nói là đời em bằng phẳng ?
... Không phải
đâu. Em cũng yêu, nhưng lấy chồng không vì yêu. Cho đến khi cầm tờ giấy ra tòa,
em vẫn coi anh ấy như một đứa trẻ. Một đứa trẻ không lớn lên, mà chỉ về sống
với nhau em mới biết. Anh ấy cùng lớp, làm thạc sỹ ở Úc về thì tụi em cưới. Mà
thôi, em không muốn nói đến điều mà người ta vẫn gọi là giáo dục gia đình. Học
cao nhưng cũng có thể không có văn hóa, cả ngay với vợ con mình.
Sau khi nói hết
chuyện về sét, chúng tôi gần nhau hơn với những chuyện chỉ mình anh biết thôi,
nhé, và được dịp tôi nói luôn: anh gặp sét ngay từ hôm ấy, bây giờ là sét nhắc
lại. Anh hay nói vòng vòng, em thích điều dễ hiểu, anh nói thẳng em nghe đỡ mệt
hơn.
Tôi ơi, dám
không, khi mà em nói: đàn ông vốn tham, họ chỉ muốn ăn thêm mà thôi.
Những ngày sau
đó, trên những chuyến đi sang các vùng khác trong tỉnh, chúng tôi luôn bên
nhau. Một tỉnh của họ lớn hơn cả nước mình, giấc ngủ ngắn trên xe cũng dài được
mấy tiếng. Tôi đùa là em có giấc ngủ định hướng, về phía mà em sẽ không vì ngủ
say mà phải ngả đầu vào tôi. Em nói: em có ngủ đâu, và giữ gìn để không chạm
đến người tôi. Tôi thì luôn biết nhiệt độ người em và bên ngoài xe chênh nhau
thế nào. Thật tiếc là các tỉnh phía nam của bạn không có tuyết, trừ vùng núi
cao. Nếu không, chúng tôi sẽ có những giờ phút chạy đuổi nhau, tin là thế đi,
vì có lẽ tôi chưa già, và trò ném tuyết chẳng phải chỉ dành cho những mối tình
thời trẻ. Phòng chúng tôi cạnh nhau, nhưng chỉ gọi điện hỏi thăm, hoặc nhắc giờ
để không bị trễ việc.
Ngày đầu tiên ở
chung với tòa lãnh sự, xem được chương trình truyền hình của Việt Nam, tôi thấy
mắt em đỏ hoe. Chắc phim hoạt hình nhắc em nhớ con, chúng chỉ theo mẹ, và còn
quá nhỏ. Đã hai ngày trôi qua, và hai đêm em khó ngủ. Đêm thứ ba, khi nghe hỏi
em có ngủ ngon không, em giận dỗi nói là ngủ thẳng liền một mạch tới
sáng.
Ngày thứ sáu, gặp
nhau trong bữa sáng riêng có của người Quảng (nhẩm trà), em nói:
- Tối
qua em khó ngủ quá. Em chờ anh...
Tôi tưởng mình
nghe lầm, và sẽ một nửa đời còn lại phải ân hận vì đã lỡ mất một dịp may.
- Không
có cái chạc điện nên không thể sạc cái điện thoại.
- Sao
em không gọi anh?
- Vì
nghỉ ở nhiều nơi quá nên em quên mất số phòng anh, tiếng Hoa thì em không biết,
ngoài ba chữ mà anh mới chỉ cho em.
...
Vì mưa to và kéo
dài nên máy bay không thể xuống Tân Sơn Nhất, phải bay đợi hơn một tiếng đồng
hồ và đành ghé Pochentong để lấy dầu rồi mới quay lại. Đấy là những giờ cuối
còn ở bên nhau. Tôi không dám nghĩ tới một tia sét nào nữa trên một trời giông
bão. Em lại khóc, vì lo bọn trẻ sẽ đói vì phải ra đón mẹ để cùng đi ăn. Chỉ đến
khi báo được cho chồng sẽ về trễ, tôi mới thấy lại hơi ấm từ bàn tay em. Nghe
điện thoại của vợ tôi, em nói: cảnh sát của anh còn dữ hơn dân phòng nhà em,
bồng súng canh suốt hai mươi tư tiếng.
Đến lúc về nhà
mình, tôi vẫn tự hỏi không biết đêm đó, phòng em có còn chỗ nào khác bị hư phải
sửa hay thay không, để một lần nữa em gọi tôi sang.
Dịp may chẳng đến
nữa đâu, tôi ạ.
Chồng và con em
đang đợi ở nhà, mấy đứa trẻ la lên: mẹ, mẹ ... Chờ khi chồng đi hẳn vào trong,
em quay lại chào tôi và nói dưới mưa:
- Em
chờ anh...
mail cho
em mấy kiểu chụp trong vườn nhé.
Vâng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét