Mùa dưa bở
(Nam Hoài) Nguyễn Hoài Nam
Chuyện cũ chẳng dễ gì mà quên được, nó còn theo ta suốt một đời.
Khi không còn yêu người, ta sẽ tìm cách để không gặp nữa. Ta cố không còn nhớ là đã từng cho nhau những gì, và chợt thấy giữa hai người không có gì là chung cả. Sẽ chẳng còn gì để phải đợi, cho đến khi ta gặp một người khác, có thể làm ta quên được đôi phần chuyện xưa.
Dù sao, ta vẫn còn giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp, và mỗi khi có dịp, nó theo người trở lại với ta, làm tim ta một lần nữa nhói đau. Liền đó, ta sẽ lại tiếc, và muốn được quay trở lại ngày ấy.
Thực ra, ta đã từng bên nhau như đôi bạn, và đời dù có nhau hay không, thì ta vẫn sống được, cho tới tận bây giờ.
Ngày đó, ta không biết phải nên yêu cách nào, vì không ai dạy cho ta cả. Ta đã cầm tay nhau thật lâu, và nói với nhau những lời thật đẹp. Ta luôn chịu lắng nghe, và chỉ thấy ở người mình yêu những điều tốt. Không có cái thứ nhì, vì ta chỉ biết chọn cái thứ nhất mà thôi.
Ta sẽ mải nghĩ hoài mà chưa kịp nói gì, và những câu hỏi của em, vì không buộc phải trả lời ngay, nên sau cùng, nó vẫn còn nguyên đấy.
- Tại sao thế ? Em sẽ hỏi vậy khi gặp lại, với khoảng cách cả chục năm sau đó. Và rồi em tự trả lời:
- Anh chẳng hiểu gì phụ nữ cả.
Điều này vẫn muôn đời đúng.
Bây giờ em đã có cháu ngoại, và lên Sài Gòn để thăm con. Gặp nhau thì hỏi thăm, đời mỗi người qua nhanh, như vừa xem một phòng tranh mà không dừng lâu ở bức nào cả.
Vẫn còn đó nỗi buồn, nó như đoạn tường nhỏ ngăn giữa hai người, chẳng ai còn muốn bước qua. Cái buồn chậm khô như sơn trên vải. Ừ, tranh để lâu sẽ nứt rạn, dù trước đó, nó từng có màu rực rỡ. Sắc nào thì rồi cũng sẽ phai, phải không. Em nói:
- Nhiều năm trước, em đã từng tìm lại anh. Người mà em nghĩ đến trước tiên vẫn là anh. Em đã gặp chị ấy. Cả hai chưa khi nào nói chuyện sâu như vậy. Em đã kể thật chuyện cũ tụi mình, nhưng lúc ra trường, thì kẻ Bắc người Nam, nên đã đường ai nấy đi.
Chị em chỉ gặp nhau thế thôi. Gắng không hỏi gì đến chuyện riêng của mỗi người. Không giúp nhau được gì cả, nhưng một chút vậy cũng đủ làm em vui rồi.
Mà thật, tụi em cứ gặp nhau là lại kể khổ. Nghe em hỏi về anh, chị ấy không nói mà chỉ khóc. Em biết anh có thể là một người cha tốt, nhưng cuộc sống gia đình chưa bao giờ là tất cả với anh. Khó tránh khỏi phải lo dùm cho anh.
Anh, một mình với tay nải trên vai, và trước mặt là con đường không định.
Còn em, vẫn vờ như mình đang sống ổn. Kỳ thực, chính điều này chỉ làm em thêm khổ sở. Em vẫn cho rằng sẽ dễ sống với nhau hơn, nếu không mấy yêu nhau. Một thứ tình vừa phải, trong đó không ai đòi phần hơn về mình. Quả thật, yêu là cái lợi chung mà ai cũng có phần chia, chỉ có điều là có ngang bằng hay không mà thôi. Em luôn có ý nghĩ rằng dường như em đã không yêu ai bằng yêu mình cả.
Đúng rồi, tôi chỉ dám nghĩ vậy, và lấy làm may là đã không buột miệng nói ra.
- Anh ấy có nhiều tính xấu không bỏ được. Khó mà thay đổi. Còn ở mức có thể chịu đựng được nhau, nhưng lòng ai cũng đã thôi không muốn nữa. Không phải là được hay mất gì, nhưng nước cạn thì thuyền không đậu được. Em cần anh ấy cho hai đứa con, nên tụi em đóng kịch mãi tới giờ. Em không cố làm cái mà mình không hiểu rõ về nó.
Em và chị ấy, có đem ra so thì không thấy có gì khác nhau. Các anh chẳng ai gánh bớt được phần nặng cho vợ. Lại trở về nhà đánh vật với những chuyện vặt thường ngày. Em biết chị ấy cũng mất mẹ sớm như em. Chỉ riêng điều này thôi, đã đủ để cho em có một ý nghĩ khác hẳn.
Là ban ơn hay trả nợ? Tôi nghĩ và tự hỏi nên hiểu điều này thế nào. Em lại một lần nữa gia ơn cho tôi, vì không muốn khó thêm cho tôi chắc? Vậy là sau bấy nhiêu năm trời, tình yêu của cậu trai ngày ấy vẫn còn nguyên vẹn? Hay cũng chỉ như em, tôi yêu cái tình yêu mà mình cho là có, là của mình.
Em chuyển sang nói chuyện khác:
- Em tưởng anh không vẽ đã nhiều năm.
- Không, chỉ là vẽ chậm hơn thôi. Anh còn làm được gì hơn, nếu không vẽ nữa.
Em xem này, tranh vẽ được cũng nhiều. Vẽ lối tả thực, chân chỉ, cảnh thật vật thật, dễ bán hơn, nhưng có bức nào đáng mặt đâu. Những cái thuận nhìn lại không thể là cái để đời. Rốt cục, anh chỉ là người chăm làm vườn, nên cây mau lớn, lâu rồi có quả. Vậy thôi.
Anh chỉ tiếc một bức đã đội nón đi mà không giữ được. Người ta đã cố lấy nó, không trả giá mà cũng không gặp lại. Chỉ biết là họ hiểu bức tranh, vì họ cùng cảnh ngộ với anh. Hai trái núi như tựa lưng vào nhau, nhưng lại nhìn về hai hướng. Mãi như vậy, còn đường chân trời thì cắt ngang như cố tình chia đôi trời và biển.
... dưới mưa, chúng tôi nắm chặt tay nhau. Tiếng con bé lớn: Con chào bác.
- Anh có xuống đó thì nhớ ghé em. Có phòng riêng cho anh, anh có thể vẽ tùy thích.
- Ừ, và biển nữa.Tôi nói. Anh hứa.
...
- Anh nghĩ gì vậy.Vợ hỏi và tôi giật mình tỉnh lại ngay, cũng kịp nhìn đi nơi khác. Tôi sẽ ngồi đó như không thấy gì, và không nghe gì cả.
- Điện thoại reo kìa anh. Hay để em nghe.
...
Một tuần sau tôi xuống gặp em. Ngay phòng khách là bức tranh ấy. Tôi đã tưởng không còn dịp nào được thấy lại nó. Trời ơi, người có nó chính là em.
Tôi nhớ nồi cháo của vợ, nó cứu sống cả nhà tôi một thời bao cấp. Và ánh mắt rất lạ của vợ tôi, khi bán được bức tranh này, lẽ ra phải vui nhiều mới phải.
Tôi nhớ nồi cháo của vợ, nó cứu sống cả nhà tôi một thời bao cấp. Và ánh mắt rất lạ của vợ tôi, khi bán được bức tranh này, lẽ ra phải vui nhiều mới phải.
Tôi muốn chạy lại cảm ơn em, và một lần nữa thấy lại vòng tay ấy. Em nói:
- Hết mùa dưa bở rồi, ông tướng ạ. Chị ấy cũng ra đây với cháu nó kìa. Hai cô cháu tụi em vẫn gặp nhau bên đó. Vậy mà nó sắp xong luận án thứ hai rồi đấy.
Vợ tôi làm như không nghe gì cả. Tôi còn thấy được ánh nắng chiều đã làm mờ đường cắt ngang bức tranh, nơi đó, hai trái núi gần lại nhau như làm một.
Tôi không nhờ tới hội họa mà tụng ca tình yêu, vì nó có thật. Dù thế nào thì tranh đời ta vẫn quen nhìn hơn.
Tranh vẫn mong được là âm nhạc, khi đó bạn sẽ còn nghe được điều tôi muốn nói. Lúc này, nó ở tầng cao của ngôn ngữ, vì nó không cần tới lời nào cả, mà bạn sẽ vẫn hiểu dùm cho tôi.
Ngoài kia là biển, có nhiều tiếng sóng reo vui. Nước mắt có vị mặn, hay biển bắt đầu động, và những giọt mưa đầu tiên đang chảy dài trên mặt tôi.
Lúc này em đang lúng túng anh Đồng ơi. Kỹ thuật digital cùng với kiểu in tranh trên bố láng làm em nao núng, nhưng rồi vẫn trung thành với giá vẽ. Em đã dùng acrylic từ rất lâu cho các phối cảnh bên kiến trúc, thế mà cũng chưa dám trộn nó với sơn dầu. Có thể em không tải ý nhiều như anh chị ngoài Bắc, và vẫn theo lối duy mỹ của các anh chị trong Nam, nhưng thật sự đang tắc rồi anh Đồng ơi. Em cũng không dự TL khu vực, có những lý do anh ạ.
Trả lờiXóaEm vừa qua 100 ngày mẹ mất, tưởng đã bắt đầu vẽ lại, nhưng phác thảo thì nhiều mà chưa bắt tay vào vẽ thật. Nếu dùng kỹ thuật in thì mọi việc kể như đã xong, nhưng em không thoát ra được cái ý nghĩ là như vậy ít lao động quá. Khổ quá anh Đồng ơi, và rồi cái câu hỏi để làm gì lại luẩn quẩn trong đầu.
Em xin lỗi đã làm phiền anh nhé. Chúc anh luôn vui.
Đọc "Mùa Dưa Bở" rất hay, nhiều câu triết lý mang phong cách phương Tây. Giao diện mới đẹp và nhẹ nhàng, nhưng sao o cho comment hả anh? Lưu Minh Phương Cảm ơn Lưu Minh Phương. Ôi Phương ơi, thằng Gmail nó xếp Phương vào Spam, chắc vì nó thấy cái đuôi hộp thư lạ, anh vào mới biết. Truyện này có thật, mà anh chỉ tóm lại thế, đợi dịp nào viết thêm. Luôn trông sang nhà Phương để tự động viên mình. Chúc Phương luôn mạnh khỏe nhé
Trả lờiXóaRe Mùa dưa bở.Nam viết rất hay chuyện tình và hai người phụ nữ - "Anh chẳng hiểu gì phụ nữ cả."Vì anh chân thật,lần yêu đầu mà.Buôn bán gì mà đòi hỏi khôn ngoan hiểu nhiều.Phải không Nam của tôi.
Trả lờiXóa"Vợ tôi làm như không nghe gì cả. Tôi còn thấy được ánh nắng chiều đã làm mờ đường cắt ngang bức tranh, nơi đó, hai trái núi gần lại nhau như làm một."Vẫn còn đó nỗi buồn, nó như đoạn tường nhỏ ngăn giữa hai người, chẳng ai còn muốn bước qua. Cái buồn chậm khô như sơn trên vải. Ừ, tranh để lâu sẽ nứt rạn, dù trước đó, nó từng có màu rực rỡ. Sắc nào thì rồi cũng sẽ phai, phải không. Nhiều đoạn rất hay nữa.Trong phạm vi nhỏ này không thể nói hêt được.
"Nếu ta không yêu quý bản thân thì còn biết yêu người như thế nào đây
Cảm ơn chú Nguyễn Đương đã động viên cháu. Cháu rất thích lối viết của chú, có một sự đồng cảm về cách nói đơn giản, dễ mà không phải dễ. Chúc chú luôn vui vẻ. Có hôm cháu gọi cho Phương Phương, nói là chú Đương cũng có tuổi rồi, PP nói thì trên mạng em đâu có biết là ai, nên gọi tên thôi, vui quá chú ạ.
Trả lờiXóa