Đến ta đọc câu thơ
Đạp xe chục cây số
Mắt chân chim rạng rỡ
Ta vui đến ngẩn ngơ
PNS
Ta còn con
đường lầy lội
Đủ cho ổ
gà ổ voi
Mưa tạnh
qua ngày còn vũng
Tình nào
ám ảnh dài lâu
Người như
nốt nhạc vu vơ
Khúc nhạc
đằm mưa đổ vũng
Lạy trời
cho đường đừng nắng
Lạy trời
cho đường đừng mưa
Còn khoảng
cho người hoạ sỹ
Kéo dài
nét đổ thành thơ.
Anh Vũ
Bạn vẽ bờ
đê nắng
Thuyền
than đậu bến nào
Nghìn sắc
qua mầu trắng
Ớ ơi! Tình
nao nao.
Anh Vũ
|
Bạn già chung một
niềm yêu, chẳng ngại xa mà thường tìm đến. Cái vui được chờ,
được đón bạn ta không khác gì thời trẻ, rạng ngời trên nét mặt tuổi hoa niên,
nay đã vương vất nhiều nếp nhăn trên khóe mắt. Ta vẫn nhận rõ bạn ta đấy, đến
với ta để cùng say một chữ một câu.
Hình ảnh ông già
đạp xe trên quãng đường nhiều ổ gà, để đến với thơ, đến với bạn yêu của mình,
nó diệu lắm. Ta vừa lòng với cái khung trời nhỏ mình có với nhau, nơi đó bạn
bẻ đi về thăm hỏi. Niềm vui dung dị mà không dễ gì có được:
Đến ta đọc câu thơ
Đạp xe chục cây số
Mắt chân chim rạng rỡ
Ta vui đến ngẩn ngơ
Đã qua những đoạn
trường, dài lắm kia mà, thì cái xa của một đoạn đường có là gì . Đường đời nay, vẫn thường đi, sao còn nhọc nhằn đến thế. Vẫn còn đây
những ổ gà, thì đành ngậm ngùi mà tự biết, rồi ra cũng sẽ chưa khác được đâu:
Ta còn con đường lầy lội
Đủ cho ổ gà ổ voi
Mưa tạnh qua ngày còn vũng
Đường xa, nhưng liệu
có xa bằng những ngày dài nhung nhớ, cái nhớ da diết phải xa nhà, xa bạn. Những
ngày nào quê hương còn thiếu thốn trăm bề :
Tình nào ám ảnh dài lâu
Tôi chưa cảm thấy ngay cái đẹp dấu dưới những câu thơ, nhưng đã xúc động lắm.
Nhớ anh, khi cảm động thì tôi im lặng.
Với bạn thơ thì cái độ xa của con đường cũng là thật đấy, không là tri kỷ
thì sao phải đi từ một nơi xa thế. Tình yêu với thơ như còn nguyên vẹn, chẳng
già đi chút nào, bền như chính thơ vậy. Dù nắng hay mưa thì bạn mình vẫn đến
bên ta:
Người như nốt nhạc vu vơ
Khúc nhạc đằm mưa đổ vũng
Lạy trời cho đường đừng nắng
Lạy trời cho đường đừng mưa
Vẫn khoảng trời ấy, Họa sỹ bạn ta cũng ngả nghiêng, ừ
thì họa theo:
Kéo dài nét đổ thành thơ.
Buồn vui muôn nẻo trở về, nhưng nhiều nhất vẫn là niềm
vui con trẻ, chạy dọc đê làng để thấy quê mình đẹp quá:
Bạn vẽ bờ đê nắng
Thuyền than đậu bến nào
Nghìn sắc qua mầu trắng
Thơ mang ta đến với nhau, hay là tình bạn mang ta đến với
thơ. Ta cũng:
Ớ ơi! Tình nao nao.
|
LÃO NÔNG TRI ĐIỀN
10 năm trước
Anh Nam thân mến,
Trả lờiXóaTôi rất thích thơ của các bạn Anh Vũ và Nguyên Nguyên, nay lại được biết thêm thơ của Anh Phạm Ngọc San nữa. Đúng là thi nhân tài hoa hội ngộ
Bài cảm nhận của Anh như dẫn dắt tôi đi vào vườn thơ thăm Bạn hữu quen biết từ lâu lắm rồi. Chỉ tiếc là chưa có dịp để làm quen và giao lưu với các Bạn ấy
Chúc Anh một ngày mới bình an và thành công
Thưa Bác sỹ Tản, anh Anh Vũ bạn anh San là nhà điêu khắc cũng có tuổi rồi ạ Em cũng ước có dịp được diện kiến các anh ấy ngoài Hà Nội. Em chúc anh luôn vui vẻ ạ.
Trả lờiXóaChào Hoài Nam.
Trả lờiXóaThật cảm động được HN yêu mến. Lại IM LẶNG thôi!!!
..................................................
ANH VŨ- Nhà thơ, nhà điêu khắc(NGUỒN : tác giả-Việt Nam. Nguồn : THI VIỆN )
- Ẩn tiểu sử tác giả
Nhà thơ Anh Vũ (1942-) là nhà điêu khắc, nhà thơ. Quê gốc ở làng Trang Liệt, huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Hiện sống tại Bắc Giang.
Tác phẩm:
- Đôi mươi quan họ (thơ), NXB Văn học (1994)
- Lục bát bâng quơ (thơ), NXB Văn học (1995)
- Cao Bằng (thơ), NXB Văn học (2006)
- Lòng tay (thơ), NXB Hội Nhà Văn (2008)
Nguồn: Nhà văn Việt Nam hiện đại/ NXB Văn học.