Miếu thiêng ngày ấy biết là còn thiêng
Cùng với giếng nước, sân đình, người
con nào phải xa quê cũng giữ lại hình ảnh một cây đa nhiều tuổi. Cây đa hồn Việt,
nơi cất giữ bao nhiêu những nỗi buồn người lớn và niềm vui con trẻ.
Ngày nắng, đêm mưa hay giông bão,
cây vẫn bám chặt vào lòng đất, rễ cái ôm giữ lấy rễ con. Cây cao bóng cả, có buồn
chuyện cháu con, có héo hắt thế nào thì cũng giấu hết cả vào lòng. Một tiếng thở
dài cho cái chất Việt, cái bền bỉ của những lời thề, đang từng ngày mai một đi.
Là tuổi già mà phải đi, ruột gan nào mà
đành xa được bến cũ.
Thân đã gửi vào trong lòng đất...
Ta sẽ buồn bao nhiêu, nếu một ngày trông
về làng cũ, không còn bóng người xưa.
Đó là kiếp người. Vắng người đời
ta lẻ bóng. Thân tình đã xa lâu rồi, lời hẹn cũng dần nhạt. Chẳng phải thế đâu,
vì thấy cảnh mà thốt nên lời thôi.
Tin rằng vắng người rồi, em vẫn
còn đây như bến cũ. Vậy ra sông nước mới là mãi còn. Chẳng đợi đâu, chắc gì người
còn nhớ một lời hẹn.
Chuyện cây đa nhưng lại là tâm sự
của bến nước, bến đợi. Mãi còn đợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét