Phác thảo 1_21/2009
|
Còn lại chút gì
trong trái tim
quá tuổi,
Ngoài những vết đau
lâu rồi
đã hóa chai.
Một ánh nắng vàng
cuối ngày
đến muộn,
Dìu một cánh lá rơi
buông mình
vào đêm.
Gió đã ngại
chẳng buồn qua
khung cửa,
Lâu rồi,
còn ai đợi
mà thăm.
Người đâu còn
đi về
trên lối cũ,
Chẳng dám mong
thêm một lần
gặp nhau.
Muốn được đếm lại
dấu chân người
trên lá
Để nghe
người mách ta
đã mấy mùa
lá rơi.
|
Lời họa của anh thuannghia Thuận Nghĩa: | |
Những dấu chân người Đôi khi biết dối Lá rơi phủ vết mất rồi Hình như con tim không có tuổi Những vết chân người Lá rơi phủ kín mất rồi Tuổi của con tim tính bằng nỗi nhớ Tính bấy nhiêu lần Đắng chát bấy nhiêu thôi. | |
Lời họa của anh PNS Phạm Ngọc San: | |
KHÚC XẾ CHIỀU
Lá rơi, đã mấy mùa rồi
Dấu chân xưa vẫn chưa rời chân đi Gió chiều còn ngại ngần chi Hãy về rủ rỉ những khi chiều về Nắng cuối ngày nắng đam mê Lại dìu cánh lá rơi về với đêm Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm Dịu dàng trách cứ giãi niềm nhớ mong Rằng: nỗi đau đã chai phồng Rằng: con tim đã ngóng trông xế chiều… Hoá ra trăm vạn lối yêu Già xin theo học một điều này thôi | |
LÃO NÔNG TRI ĐIỀN
10 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét