Xin phép anh Phạm Ngọc San được bưng về nhà bài thơ mà em rất thích, cảm ơn anh ạ:
Khúc tự tình mùa đông Chính ngọ
Chiều ngoại ô Masskva (sơn dầu) – Phạm Ngọc San
|
Cái lẽ thường của đất trời, là giữa trưa thì nắng phải đứng bóng. Chính vào cái khoảng giữa của một ngày, thì cái bóng thật của nắng chẳng thiếu hay thừa cho riêng ai cả.
Vẫn biết là thế. Nhưng không ở một mình với nỗi buồn thiếu bạn, thì đã không thấm thía đến vậy.
Một mình ta với ta, lặng lẽ.
Ai vô tình gọi một tiếng gà gáy trưa, cái không thường nhắc ta một không thường khác, cái trống trải của lòng mình mà như tưởng của ai. Lạ lẫm với mình.
Bóng cứ dõi theo hình, nên gần mà xa lắm, tìm mà chẳng thấy đâu, vì nó đang có mặt ở đây mà, ngay trong nỗi nhớ của ta.
Bóng hình theo nhau một đời, như một trong bản thể - ta, vẫn đang còn có mặt đây. Ta đi mà lòng rối, muốn dừng thì hỏi có thật là ta.
Nỗi cô đơn có thật, chỉ cách nhau một khoảng ngắn như đầu và chân, như bóng với hình, mà vợi xa như trời và đất.
Thật kỳ lạ.
Lững thững bước, vương chân cỏ rối
Lặng đứng im, chợt bóng ta đâu?
Ngẩng mặt lên, trời loá trên đầu!
Nhìn xuống đất, bóng như chìm vào đất.
Cái chính ngọ, rõ ràng và thật nhất. Ta đang ở cái khoảng giữa của cái Một, một bóng một hình. Có nhìn đi khắp nơi, nhìn lại mình, cũng chẳng thấy mình đâu:
Ta và bóng cháy lòng trong im bặt.
Giữa mốc thời gian trong xoáy lốc dòng đời.
Bóng lặn mất và hình như hoá đá!
Giữa bụi hồng ta hồn đá đơn côi!
Bài thơ thật lạ lùng. Nhưng em thấy được rất rõ Anh trong đó.
|
LÃO NÔNG TRI ĐIỀN
10 năm trước
Absolutely splendid…. You made a remarkable work. I am very admiring!!!
Trả lờiXóaThank you for your adorable comment. I am very touched, Nam!
Cảm ơn HOÀI NAM - Vẫn tha thứ tranh ko ra tranh, thơ chẳng ra thơ, vê ngôi nhà mới của mình.
Trả lờiXóaCảm động lắm đấy !
PNS