30.6.09

Những nụ hôn của Trần Hùng

Mỗi ngày, dù không được mời, tôi cũng vẫn ghé lại nhà anh. Chưa đến mức nhớ, nhưng tôi sẽ buồn nếu không gặp được một điều mới ở anh. Nỗi buồn này như cái buồn phải đợi người mà không được gặp.
Anh dường như không tham. Ngay cho mình, anh cũng không cần đến lời khen của một ai cả. Cũng vì thế, người ta chỉ muốn chê thôi, nhưng lại không muốn ra mặt. Nếu để dấu chân ở nhà anh, người ta sẽ ngại như thế chẳng khác gì cho thơ của mình, vốn đã hay, vào chung trong một cái túi mà Trần Hùng vẫn đeo theo người.
Quanh anh có nhiều người đẹp. Sau này tôi hiểu đó chỉ là những nàng thơ. Anh vẫn thường không uống mà say, trong cái đám đông học trò ấy, vì anh là hiệu trưởng, trường dạy hôn. Mấy ai đã biết cách hôn, thật chẳng dễ đâu, vì hôn phải đúng. Thế nào mới đúng, thì xin hãy dừng chân.
Anh còn là chủ tịch này nọ của cái hội gì đấy mà ai cũng thích ngồi ở ghế cao. Thực ra thì anh đểu, vì anh đang cười vào mấy cậu chủ tịch, ngoài đời còn chẳng xong, mà chỗ ảo này cứ tưởng mình là gì. Nhưng Trần Hùng vẫn không bỏ được cách nói về mình, như người ta vẫn thường làm: hay hết chê, nhiều năm trong nghề, bề dày kinh nghiệm, mọi lúc mọi nơi… Ta cười lấy ta, cái cười chát cho cái ảo của cõi thơ, không phải hết thảy đều là mộng.
Nghĩ anh cũng hay thật, vì báo, thơ đều làm, lại còn vẽ tranh, viết nhạc. Hãy đứng cho vững, rồi nghe mà biết: tới nay Anh đã có trên dưới mấy ngàn bài thơ, cả trăm bản nhạc … Sau này, khi người ta đã biết anh là ai rồi, Trẩn Hùng hạ cái tổng số bài viết của mình xuống, để mọi người đọc thơ anh chậm hơn, sẽ ngấm hơn; không đọc anh bằng cái ám ảnh về số lượng.
Người ta vẫn khát được yêu, nhưng thường chối cái sự thật mà nụ hôn phải đánh dấu cho một cuộc tình, như là bắt đầu của sự cho nhận. Điều ta vẫn và sẽ không hiểu được, là sao thích cái ngọt của kẹo, thích được cho mà cứ mãi ngập ngừng, ngại, sợ … Em chẳng biết cái ngọt của nụ hôn đâu, vì khi ấy, người với ta là một, và ngọt sẽ không là của riêng ai nữa. Sao chẳng hôn anh để được có cùng một vị ngọt kia. Không thế thì đừng trách là anh sẽ mang kẹo đi mà cho người khác. Đây là điều muốn mang đi cho, mang đi tặng, cũng là một cách làm vì người thương.
Tôi đang ngồi viết những dòng này, trong một quán có wifi, và trước mặt tôi là bức hình lớn của Trần Hùng. Anh không gò mình vào những khuôn lệ, cứ để gương mặt mình tràn hết ra màn hình. Thơ vốn có hình mà không có, và chẳng có cái lằn ranh nào gọi là giới hạn. Tôi bỗng nghe ai nói:
   - Chính hắn, Trần Hùng mà. Viết đều phết. Thơ như nói. Bậy mà không bậy.
   - Này, nghe nói hắn cũng không khá, nhưng chối hết các chị nhà giàu muốn giúp. Hắn thế mà lại biết mình đó. Hay.
Tôi không nghe tiếng vỗ tay, nhưng biết mấy cậu kia đã nhầm. Cũng cám ơn, vì họ chỉ nói đủ nghe, chứ không có ý cho tôi biết, nếu quả thật họ lầm tôi là Trần Hùng.
Một lúc, có người nói:
    - Chưa thấy có bài mới, chắc đang bận sắp lại, lắp cho thơ cái số. Không có tên thì gọi bằng số, để còn biết mà lần. Này, một ngày không đọc hắn lại nhớ.
Tôi biết trang http://toilatranhung.vnweblogs.com/ cũng là trang nóng của Làng này, người ta vẫn ghé để coi cho biết. Cái muốn biết không đừng được, vì nó tạo cho ta cái ý nghĩ rằng thơ cũng dễ làm thôi.
Một ngày vắng mặt của Trần Hùng ở trên vnweblogs được tính là lâu lắm.
Tôi đứng lên trả tiền, phải về nhà, vì hôm nay là ngày lễ. Cô bé chủ quán nói:
   - Dạ thưa anh Trần Hùng, các bạn anh đã xin phép tính trước cho anh rồi ạ.
Một cô khác trông xinh lắm, nhưng đáo để, hỏi tôi:
   - Em sẽ ghi danh học trường anh, nhưng học phí anh trả. Mắc à!
Lúc tôi về đến nhà thì ở bên kia, từ Ham-Buốc, anh huyendanh hỏi tôi, sao hoangphu06 lại nhầm Nam với Hùng. Tôi cười, vì chính cái cậu đeo kính ấy đã trả tiền nước uống cho tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Related Posts with Thumbnails